BA NGƯỜI BẠN - Trang 363

bạo không cần thiết. Trước một tình cảm bị tổn thương, sự thật bao
giờ cũng thô bạo và hầu như quá sức chịu đựng.

Tôi còn chuyện trò với ông hồi lâu… cốt để ông trút vợi nỗi lòng.

Nhưng chẳng kết quả gì… ông cứ xoay người vò đầu bứt tai, tuy
vậy tôi có cảm giác ông đã bình tĩnh hơn ít nhiều. Ông còn uống
một ly cognac. Rồi tôi nghe Pat gọi ở phòng bên.

“Bác chờ cho một lát!”, tôi nói, đoạn đứng dậy.
“Vâng”, ông đáp như một chú bé ngoan ngoãn và cũng vội

nhổm lên.

“Bác cứ ở đây, tôi quay lại ngay thôi”.
“Anh bỏ lỗi cho…”
“Tôi trở lại tức thì mà”, tôi nói, rồi sang phòng Pat.
Nàng ngồi thẳng trên giường, trông tươi tắn và khỏe khoắn. “Em

ngủ một giấc ngon tuyệt, Robby ạ! Chắc phải trưa rồi”.

“Em ngủ vừa đúng một tiếng”, tôi nói và chìa đồng hồ cho nàng

thấy.

Nàng nhìn kim chỉ giờ. “Thế càng hay, chúng mình càng tha hồ

có thời gian bên nhau. Em dậy ngay đây”.

“Tốt lắm. Mười phút nữa anh trở vào”.
“Anh có khách à?”
“Bác Hasse”, tôi nói. “Nhưng không lâu đâu”.
Tôi quay về buồng, nhưng Hasse đã đi khỏi. Tôi mở cửa ngó ra

hành lang, lối đi vắng ngắt. Tôi theo hành lang lại gõ cửa buồng ông.
Ông không lên tiếng. Tôi mở cửa, thấy ông đứng trước tủ. Vài ngăn
kéo rút ra nằm chỏng bên cạnh.

“Bác Hasse”, tôi nói, “bác hãy uống một viên thuốc ngủ, rồi lên

giường làm một giấc cho khuây đi đã. Lúc này bác đang quá xúc
động đấy”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.