BA NGƯỜI BẠN - Trang 365

khiến tôi sửng sốt. Tôi hỏi người trông coi bảo tàng xem chuyện gì
xảy ra.

“Chuyện gì đâu”, ông đáp, “những ngày mở cửa vào tự do bao

giờ chả vậy”.

“Anh thấy chưa”, Pat bảo. “Còn có vô khối người quan tâm đến

nghệ thuật đấy chứ”.

Người trông coi bảo tàng đẩy chiếc mũ vải ra sau gáy. “Đâu phải

vậy, thưa bà. Hầu hết bọn họ là những kẻ thất nghiệp. Họ đến đây
đâu vì yêu nghệ thuật, mà vì vô công rồi nghề. Ở đây ít ra họ cũng
có cái để ngó”.

“Giải thích như vậy nghe lọt tai hơn”, tôi nói.
“Giờ đã thấm vào đâu”, người trông coi bảo tàng đáp. “Mùa

đông mời ông bà đến xem thử! Mọi ngóc ngách cứ là chật cứng. Có
sưởi mà lại”.

Chúng tôi vào gian trưng bày thảm. Đó là một gian phòng tĩnh

mịch, hơi khuất nẻo. Qua các ô cửa sổ cao vòm có thể trông ra vườn,
nơi sừng sững một cây ngô đồng. Cây ngô đồng vàng ruộm, đến
ánh sáng trong phòng cũng vẫn ánh vàng.

Thảm đâu đẹp lạ đẹp lùng. Có hai tấm dệt hình muông thú từ

thế kỷ mười sáu, một số tấm Ispahan, vài tấm thảm tơ Ba Lan màu
hồng riềm xanh lục. Thời gian và mặt trời đã phủ lên các tông màu
của chúng cái màu xanh phơn phót, khiến chúng chẳng khác gì
những bức tranh phấn màu khổng lồ đượm vẻ thần tiên. Những
tấm thảm cho gian phòng cái không khí phi thời gian và sự hài hòa
mà các phòng tranh chẳng đời nào có nổi. Cửa sổ với đám lá vàng
mùa thu của cây ngô đồng và bầu trời xám ngọc trông cũng tựa một
tấm thảm cổ.

Chúng tôi ngắm nghía hồi lâu, đoạn đi xem các phòng khác

trong bảo tàng. Nãy giờ thiên hạ kéo đến mỗi lúc một đông. Lúc này
có thể thấy rõ nơi đây quả thật không phải là chỗ dành cho họ. Mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.