BA NGƯỜI BẠN - Trang 368

ghé mua chiếc cà vạt sau bữa tôi đi chơi riêng với Pat lần đầu và say
rượu bét nhè. Thốt nhiên tôi thấy có cái gì nghẹn trong cổ, không rõ
tại sao. Dạo mùa xuân… khi ấy tôi chưa hề hay biết những gì sẽ
diễn ra.

Tôi cầm bàn tay thon mảnh của Pat áp lên má mình giây lát. “Em

cần được sắm sửa thêm vài thứ nữa”, đoạn tôi nói, “một chiếc
măng-tô lông không thôi, khác nào một chiếc xe hơi thiếu động cơ.
Hai ba chiếc áo dài dạ hội…”

“Áo dài dạ hội”, nàng lặp lại và dùng chân trước những ô kính

đồ sộ, “phải đấy, áo dài dạ hội… em bắt đầu cảm thấy khó lòng từ
chối hơn…”

Chúng tôi chọn ba chiếc áo dài tuyệt đẹp. Tôi thấy trò chơi này

khiến Pat linh hoạt hẳn. Nàng hoàn toàn để tâm vào việc lựa chọn,
bởi nàng rất mê áo dài dạ hội. Chúng tôi cũng chọn luôn những thứ
đồng bộ với áo dài, và Pat càng thêm hăng say. Mắt nàng ngời sáng.
Đứng bên nàng, nghe nàng ríu rít, tôi tự nhủ: thật khốn nạn là khi ta
yêu một người đàn bà mà ta lại nghèo. “Đi em”, cuối cùng tôi nói, vẻ
chán chương, tuyệt vọng, “đã trót thì phải trét!” Tôi kéo nàng tới
trước một cửa hiệu bán đồ trang sức. “Kìa cái vòng đeo tay bằng
ngọc lục bảo! Đi kèm với nó là hai chiếc nhẫn và đôi hoa tai! Không
bàn luận lôi thôi gì nữa. Ngọc lục bảo là thứ đá quý thích hợp với
em nhất”.

“Nếu thế anh phải nhận chiếc đồng hồ platin này, và cả những

chiếc măngsét sơ-mi bằng ngọc kia”.

“Cả cửa hiệu này là của em! Anh không lấy gì nữa đâu đấy…”
Nàng cười, nép người vào tôi thở dài. “Đủ rồi, anh yêu, đủ rồi!

Giờ ta chỉ cần sắm thêm vài chiếc va-li rồi đi tới hãng du lịch, sau đó
ta sắp đồ và khởi hành, rời bỏ thành phố này, mùa thu này, tiết mưa
này”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.