BA NGƯỜI BẠN - Trang 370

“Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ còn tệ hơn”, tôi nói. “Em thấy rồi còn gì”. Tôi trở vào

con tàu trong ô kính. “Không đi được mới chó má chứ”.

Nàng mỉm cười khoác tay tôi. “Chà, anh yêu, sao chúng mình lại

không giàu nhỉ? Chúng mình biết cách xài tiền ra trò đây chứ! Trong
khi vô khối kẻ giàu không biết làm gì hay ho hơn ngoài việc chúi
mãi đầu vào văn phòng hay nhà băng của họ”.

“Thế họ mới giàu”, tôi nói. “Giá mình có giàu, chắc chẳng giàu

được lâu”.

“Em cũng nghĩ vậy. Chắc chắn mình sẽ để tiền bay đằng nào

hết”.

“Biết đâu vì lo mất tiến mà mình chẳng dám hưởng chút gì. Thời

buổi này, giàu có cũng là một cái nghề. Và là một cái nghề chẳng dễ
dàng tí nào”.

“Bọn nhà giàu đáng thương!”, Pat nói. “Vậy có lẽ tốt hơn là mình

cứ tưởng tượng rằng mình đã từng giàu có nhưng vừa bị trắng tay.
Đơn giản là anh mới bị phá sản trước đây một tuần và phải bán xới
tất tật… nhà cửa, đống nữ trang của em, đoàn xe hơi của anh. Anh
nghĩ sao?”

“Hợp thời hết chỗ nói”, tôi đáp.
Nàng cười. “Vậy ta đi thôi! Hai kẻ thất cơ lỡ vận chúng mình giờ

đành lê bước về căn buồng trọ chật hẹp, để cùng nhau ôn lại những
câu chuyện thời dĩ vãng vàng son”.

“Ý hay đấy”.
Chúng tôi thong thả di qua các đường phố ngập trong ánh chiều.

Đèn bật lên mỗi lúc một dày; khi đến bên nghĩa trang, nhìn xuyên
bầu trời xanh đậm, chúng tôi thấy một chiếc máy bay ngang với
những ô cửa sáng nhấp nháy. Trên bầu trời trong trẻo, cao vòi vọi và
cô độc, nó bay đơn chiếc và duyên dáng như một cánh chim thần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.