BA NGƯỜI BẠN - Trang 372

Tôi nhìn bà Zalewski. “Ta phải thúc được chìa rơi ra. Tôi mở

khóa cửa. Bà còn chìa khác chứ?”

“Để tôi đi lấy chùm chìa khóa”, Frida bỗng tỏ ra mẫn cán khác

thường. “Có chìa vừa cũng nên”.

Tôi hỏi xin một đoạn dây thép, thò vào lựa xoay chiếc chìa khóa

về vị trí ban đầu, đoạn thúc nó ra khỏi ổ. Nó rơi đánh cạch xuống
sàn nhà, bên trong cánh cửa. Frida rú lên, hai tay ôm mặt.

“Cô xéo ra kia, càng xa càng tốt” tôi bảo ả, đoạn thử chùm chìa

khóa. Một chìa khớp. Tôi xoay chìa và mở cửa. Căn buồng tối lờ mờ,
thoạt nhìn vào chẳng thấy ai. Hai chiếc nệm giường anh ánh màu
xám trắng, những chiếc ghế đứng trơ, cửa tủ đóng.

“Ối ông ấy kìa!” Ả Frida bây giờ đã lại len vào, nhòm qua vai tôi

rú lên. Cái hơi thở sặc mùi hành từ miệng ả phả ra rát cả mặt tôi.
“Trên cửa sổ ấy”.

“Không”, Orlov vừa bước nhanh mấy bước vào buồng vội giật

lùi. Ông đẩy tôi ra, nắm nắm đấm kéo sập cửa lại. Đoạn ông quay
sang những người kia. “Các vị nên lui đi thì hơn. Cảnh tượng này
nhìn vào có lẽ không lợi”.

Ông nói từ tốn, bằng cái thứ tiếng Đức hơi nặng lơ lớ giọng Nga,

và đứng án trước cửa.

“Ôi lạy Chúa!” bà Zalewski lắp bắp lùi lại. Ngay Erna Bonig

cũng giật lùi mấy bước. Mỗi Frida là vẫn tìm cách len qua để xoay
nắm đấm cửa. Orlov xô ả ra. “Quả thực tốt hơn là…”, ông nhắc lại.

“Này ông!”, lão cố vấn kiểm kê đột nhiên ưỡn ngực gầm lên. “Ai

cho ông cái quyền ấy! Một khi ông là người ngoại quốc!”

Orlov thản nhiên nhìn lão. “Ngoại quốc…”, ông nói. “Ngoại

quốc… thì đã sao. Chẳng liên quan gì tới đây…”

“Chết rồi, hở?” Frida xuýt xoa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.