BA NGƯỜI BẠN - Trang 373

“Bà Zalewski”, tôi nói, “tôi cũng cho rằng tốt hơn chỉ mình bà ở

lại, và nếu cần, thêm bác Orlov và tôi”.

“Hãy điện thoại gọi ngay một bác sĩ”, Orlov bảo.
Georgie đã cầm sẵn ống nghe từ bao giờ. Tất cả diễn ra chưa đầy

năm giây. “Tôi ở lại!” Lão cố vấn kiểm kê tuyên bố, mặt đỏ gay. “Là
người Đức, tôi có quyền…”

Orlov nhún vai và mở cửa. Đoạn ông bật công tắc điện. Các bà rú

lên dạt ra đằng sau. Mặt tím ngắt, lưỡi đen bầm thè le giữa hai hàm
răng, Hasse treo lủng lẳng trên cửa sổ.

“Cắt dây!”, tôi kêu.
“Vô ích”, Orlov nói từ tốn, cứng cỏi và buồn bã. “Tôi biết… nhìn

mặt thì rõ… chết phải vài tiếng rồi”.

“Ít nhất ta cũng thử cứu…”
“Tốt hơn là đừng… hãy mời cảnh sát tới đã”.
Đúng lúc đó chuông reo. Tay bác sĩ sống ở nhà bên sang. Anh ta

chỉ đảo mắt ngó qua cái thân hình gầy cồm đầu rũ gục ấy. “Vô
phương cứu chữa”, anh ta nói. “Dẫu vậy, vẫn phải làm hô hấp nhân
tạo. Hãy gọi điện báo cảnh sát ngay và cho tôi xin một con dao”.

Hasse treo cổ bằng một chiếc dây lụa hồng bện khá dày. Đó là

dây đai áo choàng mặc nhà của vợ ông, ông đã rất khéo léo cột chặt
nó vào một cái móc phía trên cửa sổ. Sợi dây được miết thêm một
lớp xà phòng. Hẳn ông đã treo lên bậu cửa sổ rồi từ đó buông mình
xuống. Hai tay ông nắm chặt, bộ mặt trông hết sức ghê sợ. Lúc này
mà để ý điều này kể cũng kỳ, nhưng tôi chợt nhận thấy bộ quần áo
ông đang mặc trên người không phải bộ ban sáng. Đó là một bộ
complê bằng sợi len se màu xanh lơ, bộ diện nhất của ông mà tôi
biết. Ông cũng đã cạo râu và thay quần áo lót. Trên bàn, xếp cạnh
nhau - ngăn nắp tới mức tỉ mẩn - là tấm hộ chiếu của ông, một cuốn
sổ tiết kiệm, bốn tờ một chục mác và ít xu lẻ. Cạnh nữa là hai bức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.