BA NGƯỜI BẠN - Trang 376

Mắt ả lóe tia đắc thắng. Tôi phải gắng kiềm chế để không cho ả

vài cái bạt tai.

“Ông Hasse đáng thương!”, bà Zalewski than.
Hành lang tối om. “Ông xử sự khá là thô lỗ với ông bá tước

Orlov đấy”, tôi bảo lão cố vấn kiểm kê. “Ông không định có vài lời
xin lỗi ông ta sao?”

Lão già trợn mắt nhìn tôi. Đoạn lão hét váng lên: “Một người

Đức không biết xin lỗi! Lại càng không đời nào xin lỗi một thằng
mọi Á!”, rồi lão rập cánh cửa sau lưng đánh rầm.

“Cái con sâu tem này làm sao vậy?”, tôi ngạc nhiên hỏi. “Lão

vốn lúc nào cũng lành như cừu non kia mà”.

“Từ vài tháng nay, không cuộc hợp tuyển cử nào mà lão không

lui tới”, Georgie đứng trong bóng tối đáp ra.

“À ra thế!”
Orlov và Erna Bonig đã bỏ đi. Bà Zatepski đột nhiên thút thít

khóc. “Xin bà chớ đau buồn quá như thế”, tôi nói. “Đằng nào thì sự
cùng đã rồi”.

“Khủng khiếp quá”, bà thổn thức. “Tôi đến phải dọn đi mất, tôi

không sao quên nổi”.

“Bà sẽ quên thôi”, tôi nói. “Tôi từng chứng kiến hàng trăm xác

chết như vậy. Đó là những người Anh bị sát hại bằng hơi ngạt. Rồi
tôi cũng quên”.

Tôi bắt tay Georgie, trở về buồng mình. Buồng tối bưng. Bất giác

tôi nhìn về phía cửa sổ trước khi bật đèn. Đoạn tôi lắng tai nghe
ngóng phòng Pat. Nàng ngủ. Tôi lại tủ lấy chai cognac rót ra một ly.
Thứ cognac này ngon, may mà có nó lúc này. Tôi đặt chai lên bàn.
Mới đây, Hasse còn uống ly rượu rót ra từ chính chai này. Tôi lại
nghĩ giá đừng để ông một mình có phải hơn không. Tôi cảm thấy áy
náy, nhưng không sao qưở trách mình được. Tôi đã nhúng tay vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.