BA NGƯỜI BẠN - Trang 396

CHƯƠNG 22

Một tuần sau tôi quay về. Tôi đi thẳng từ ga lại xưởng. Khi tôi về

tới, trời đổ tối, mưa vẫn rả rích, tưởng như một năm đã trôi qua kể
từ ngày tôi cùng Pat ra đi.

Koster và Lenz ngồi trong phòng giấy. “Cậu về vừa đúng lúc”,

Goffried bảo. - “Có chuyện gì vậy?”, tôi hỏi.

“Để cậu ta vào đã nào”, Koster nói.
Tôi ngồi xuống canh hai người. “Pat ra sao?”, O o hỏi.
“Khỏe. Trong tình trạng hiện thời của nàng. Nhưng nói mình

biết có chuyện gì đi”.

Chuyện xoay quanh chiếc xe hỏng. Chúng tôi đã sửa xong và trả

chiếc xe cách đây hai tuần. Hôm qua Koster đi lấy tiền. Nhưng khốn
nỗi, người chủ xe lại vừa bị vỡ nợ, và chiếc xe cũng bị bán nợ luôn.

“Chả có gì nghiêm trọng”, tôi nói. “Cứ nhè hãng bảo hiểm mà

đòi thôi”.

“Bọn này cũng tính thế”, Lenz tỉnh khô. “Nhưng xe không có

bảo hiểm”.

“Khốn nạn! Thật không, O o?”
Koster gật. “Mãi hôm nay mình mới biết”.
“Thế mà cả bọn đã chăm sóc người anh em ấy khác nào mấy bà

phước giàu lòng nhân từ, lại còn choảng nhau giành cho được cái
cục sắt vụn ấy nữa”, Lenz làu nhàu. “Để bây giờ mất trắng bốn ngàn
mác”.

“Ai biết đâu mà lường!”, tôi nói.
Lenz bật cười. “Ngu thậm ngu tệ!”
“Làm gì bây giờ, O o?”, tôi hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.