BA NGƯỜI BẠN - Trang 399

“Lilly ư?” Mãi lúc này tôi mới thấy ả ngồi cạnh Rosa. “Cô làm gì

ở đây hở? Cô đã lập gia đình, và đáng ra nên ngồi nhà mà lo cái
tiệm bắc đường ống của chồng cô mới phải”.

Lilly không đáp. “Tiệm mới chả tiếc”, Rosa đáp lại, giọng mai

mỉa. “Khi chị ấy còn tiền thì ôi chao, cứ là ngọt như mía lùi. Lilly thế
này, Lilly thế nọ, và cho qua tất thảy những gì xảy ra trước kia. Cái
ảnh hương đượm lửa nồng ấy diễn được đúng nửa năm! Lúc đồng
xu cuối cùng lăn khỏi túi chị ấy, cũng là lúc đức ông thanh cao - nhờ
tiền của chị ấy mà mở mày mở mặt được như thế - đột nhiên không
muốn lấy đĩ làm vợ”. Ả thở phì phì. “Dĩ nhiên hắn chợt vỡ lẽ, té ra
mình chẳng hay biết tí gì! Hắn cực kỳ sửng sốt về dĩ vãng của vợ!
Sửng sốt đến độ cứ nằng nặc đòi ly hôn. Nhưng tiền thì cố nhiên đã
không cánh mà bay”.

“Bao nhiêu tất cả?”, tôi hỏi.
“Bốn ngàn mác chứ ít đâu! Anh thử nghĩ, để được ngần ấy tiền,

chị ấy đã phải ngủ với bao nhiêu đồ chó lợn”.

“Bốn ngàn mác”, tôi nói. “Lại bốn ngàn mác đi tong trong ngày

hôm nay”.

Rosa nhìn tôi không hiểu. “Anh chơi đàn đi thì hơn”, ả yêu cầu,

“cho không khí tươi lên một tẹo”.

“Được… nhân dịp cả bọn lại tụ họp đông đủ”.
Tôi ngồi vào đàn dương cầm dạo vài ca khúc ngắn. Vừa dạo dàn,

tôi vừa nghĩ đến khoản tiền chỉ còn đủ trả cho viện điều dưỡng đến
cuối tháng Giêng, nghĩ đến chuyện phải làm sao kiếm được nhiều
hơn. Tôi máy móc gõ ngón tay xuống các phím đàn thấy bên cạnh
mình, trên chiếc sôfa, Rosa đang mê mải lắng nghe; cạnh ả, gương
mặt nhợt nhạt, đã hóa đá vì nỗi thất vọng khủng khiếp của Lilly giờ
lạnh lẽo và không sức sống hơn cả bộ mặt người chết.

Đang mải tư lự, tôi chợt tỉnh bởi một tiếng kêu. Rosa giật mình

choàng dậy khỏi cơn mơ màng. Giờ đây, ả đứng sau bàn, mũ tụt trễ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.