BA NGƯỜI BẠN - Trang 402

Rosa hãnh diện nhìn, chúng tôi. “Anh ấy tuyệt đấy chứ? Người

như anh ấy không bao giờ mềm yếu trước bất kỳ cái gì. Chẳng hiểu
bấy lâu anh ấy ẩn náu ở đâu?”

“Nhìn nước da thì biết”, Wally đáp. “Trong nhà đá chứ đâu. Một

kẻ ghê tởm cố quàng cho mình vòng lá sồi và các bà phước!”

“Cậu không biết anh ấy…”
“Đây còn lạ”, Wally nói.
“Cậu đâu hiểu được”, Rosa đứng dậy. “Đó mới đích thực đàn

ông. Chứ không phải cái loại sướt mướt hổ mặt nam nhi. Nào, giờ
thì tôi đi đây. Chào nhé, các bồ!”

Trẻ hẳn, nhẹ lâng lâng, ả õng ẹo đi ra. Giờ lại có một kẻ mà ả

được phép cung phụng tiền nong, gã sẽ nốc rượu say bí tỉ để rồi sau
đó nện ả nhừ tử. Ả lấy làm sung sướng.

Nửa giờ sau, các ả khác cũng lục tục kéo đi. Chỉ có Lilly ngồi lại

với bộ mặt như hóa đá. Tôi gõ đàn thêm một lát, đoạn chén một
khoanh bánh mì phết bơ, rồi cũng chìm luôn. Không thể ngồi một
mình với Lilly lâu hơn nữa.

Tôi tha thẩn với các đường phố tối tăm, ẩm ướt. Một tốp Quân

Cứu Rỗi cắm trại bên nghĩa trang. Họ hát về Jerusalem hạnh phúc
thần tiên trong tiếng đệm của kèn trombone và trompet. Tôi đứng
sững lại. Bỗng tôi cảm giác như không sao chịu đựng nổi cuộc sống
cô độc không có Pat. Tôi nhìn chăm chăm vào những tấm bia mộ
anh ánh trắng trong nghĩa trang, tự nhủ một năm trước đây tôi còn
cô đơn hơn nhiều, rằng hồi đó tôi còn chưa hề biết Pat, và giờ đây
dẫu sao tôi đã có Pat, cho dù nàng không ở bên tôi, nhưng tất cả đều
chẳng giúp ích gì… đột nhiên lòng tôi rối như tơ vò, cực kỳ tuyệt
vọng. Cuối cùng, tôi đi lên buồng mình để xem xem đã có thư của
nàng hay chưa. Thật vô nghĩa hết sức, bởi làm sao thư nàng đã tới
được, và quả nhiên chẳng có gì… dẫu vậy tôi vẫn cứ lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.