BA NGƯỜI BẠN - Trang 404

Chúng tôi đên trước khách sạn là nơi hành nghề của Orlow. Một

bà vừa từ một chiếc Buick bước xuống đã đâm bổ đến ông với tiếng
reo vui hớn hở. Bà ta khá đẫy đà, ăn vận lịch sự, có gương mặt tàn
phai của một thiếu phụ tóc vàng đã vào độ tứ tuần chưa bao giờ biết
đến lo nghĩ. “Anh thứ lỗi”, Orlow lén đưa mắt cho tôi, “chuyện làm
ăn…”

Ông nghiêng mình trước người đàn bà tóc vàng và hôn tay bà ta.
Valentin, Koster và Ferdinand Grau đã ngồi sẵn trong tiệm, Lenz

đến muộn hơn một lát. Tôi ngồi xuống cạnh họ và gọi cho mình nửa
chai rum. Tôi vẫn cảm thấy chán chường kinh khủng.

Kềnh càng, hộ pháp, Ferdinand ngồi trong một góc tiệm với bộ

mặt héo úa và cặp mắt xanh trong veo. Anh đã nốc không biết bao
nhiêu là rượu. “Sao, Robby bé bỏng”, anh nói, tay vỗ tay tôi,
“chuyện gì xảy ra với cậu vậy?”

“Chẳng có gì cả, Ferdinand ạ”, tôi đáp, “thế mới tệ”.
Anh nhìn tôi một lát. “Chẳng có gì”, đoạn anh nói, “chẳng có gì

ư? Nhiều đấy! Con số không chính là tấm gương để ta nhìn nhận
thế giới”.

“Tuyệt!”, Lenz kêu lên. “Độc đáo chưa từng thấy, Ferdinand ạ!”.
“Thôi im đi, Go fried!”. Ferdman quay cái đầu đồ sộ của anh

sang Lenz. “Một kẻ lãng mạn như cậu chỉ là một thằng nhảy lò cò
đáng thương bên lề cuộc đời. Hắn luôn hiểu sai cuộc đời và từ đó tự
gây cho mình những cảm xúc thái quá. Cậu thì hiểu gì về hư vô, hở
đồ nhẹ cân?”

“Đủ để muốn cứ là kẻ nhẹ cân”, Lenz tuyên bố.
“Những người đứng đắn biết trân trọng hư vô, Ferdinand ạ. Họ

không dũi mõm rúc vào đó như lũ chuột chũi”.

Grau chằm chằm nhìn Lenz. “Chúc sức khỏe anh!” Lenz nói.
“Chúc cậu!” Ferdinand đáp. “Chúc cậu, đồ nút bấc!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.