BA NGƯỜI BẠN - Trang 407

“Có chuyện gì à?”
“Không. Cô ấy chỉ phải nằm nghỉ trên giường vài ngày nữa”.
“Chắc chắn không có chuyện gì chứ?”
“Không, không mà, lúc đầu bao giờ chẳng thế. Cô ấy phải nằm

nghỉ ngơi và làm quen dần”.

Tôi móc ống nghe. “Muộn quá rồi, hả?”, Fred hỏi.
“Cậu muốn nói gì?”
Gã trỏ tôi xem đồng hồ của gã. “Nửa đêm đến nơi rồi”.
“Ừ”, tôi nói. “Lẽ ra không nên gọi thì hơn”.
Tôi trở lại bàn, tiếp tục uống.
Hai giờ sáng cả bọn mới nhổ rễ. Lenz lấy tắcxi đưa Valentin và

Ferdinand về nhà. “Đi với mình”, Koster bảo tôi và rẻ máy chiếc
Karl.

“Có vài bước chân, mình đi bộ được mà, O o”.
Cậu ta nhìn tôi. “Ta lượn thêm vài vòng”.
“Thì đi”. Tôi lên xe.
“Cậu cầm lái”, Koster nói.
“Vớ vẩn, O o. Mình lái thế nào được, mình say”.
“Cứ lái đi! Mình chịu trách nhiệm”.
“Rồi cậu đừng trách”, tới nói và ngồi vào tay lái.
Động cơ nổ. Vô-lăng rung bần bật trong tay tôi. Phố xá chao đảo

lướt qua tôi, nhà cửa nghiêng ngả, những ngọn đèn đường đứng
chếch trong mưa. “Không được đâu, O o”, tôi nói. “Khéo mình đâm
vào cái gì bây giờ”.

“Cứ việc đâm”, cậu ta đáp.
Tôi nhìn Koster. Nét mặt cậu ta tỉnh táo, căng thẳng và bình tĩnh.

Cậu ta nhìn con đường trước mặt chúng tôi. Tôi tựa mình vào lưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.