BA NGƯỜI BẠN - Trang 413

Tôi rất muốn nói với bà ta cách khác. Cân nhắc hơn và từ từ hơn.

Nhưng tôi không biết nên bắt đầu ra sao. Vả lại, đầu óc tôi vẫn con
mụ mị sau giấc ngủ ban chiều; cái giấc ngủ những muốn xúi người
ta tự sát khi tỉnh dậy.

Bà Hasse đứng giữa phòng; và thật kỳ quái, đúng lúc nói điều đó

với bà ta, tôi nhìn thấy rất rõ là bà ta sẽ chẳng va vào đâu nếu bà ta
té xỉu. Ngẫm ra mà lạ lùng, nhưng thật tình lúc ấy tôi không trông
thấy gì khác, cũng chẳng nghĩ đến gì khác.

Nhưng bà ta không té xỉu. Bà ta vẫn đứng và nhìn tôi. “Ra thế”,

bà ta nói, “ra thế…”. Chỉ những chiếc lông diệc trên mũ bà ta là run
rẩy. Và thốt nhiên, không kịp hiểu cái gì diễn ra, tôi trông thấy
người đàn bà chải chuốt xức nước hoa ấy già xọm đi trước mắt
mình. Tưởng chừng thời gian vừa xối xuống bà ta một trận mưa
giông, mỗi tích tắc là một năm qua đi… sự căng thẳng tan biến, vẻ
đắc thắng tắt lịm, bộ mặt úa tàn. Những nếp nhăn như những con
giun trườn vào mặt bà ta, và khi bà ta quơ tay sờ soạng tìm một
lưng ghế vịn để ngồi xuống, tuồng như sợ làm đổ vỡ một cái gì,
tưởng chừng đó là con người khác hẳn - trông bà ta phờ phạc, đờ
đẫn, già nua.

“Ông ấy mắc bệnh gì?”, bà ta hỏi, môi không hề mấp máy.
“Ông ấy mất đột ngột”, tôi nói.
Bà ta không nghe, mà nhìn chăm chăm vào hai bàn tay mình.

“Tôi làm gì bây gio?”, bà ta lẩm bẩm. “Tôi biết làm gì đây?”

Tôi nên đợi hồi lâu. Tôi cảm thấy ghê tởm. “Bà có người để tìm

đến kia mà”, cuối cùng tôi nói. “Tốt nhất bà đừng ở lại đây. Bà từng
không muốn ở lại đây là gì…”.

“Nhưng bây giờ mọi sự đã khác trước”, bà ta đáp, mắt không

nhìn lên. “Tôi biết làm gì đây?”

“Thì bà hẳn có người đang chờ mình. Hãy đến với hắn và bàn

bạc mọi nhẽ với hắn. Rồi sau lễ Nôen hãy lại tìm cảnh sát khu vực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.