BA NGƯỜI BẠN - Trang 416

“Kiểm kê”, chú đáp với nụ cười héo hắt. “Một việc làm hay ho

vào dịp lễ Giáng Sinh”.

Tôi cúi xuống một trong những mảnh giấy rách vụn. Đó là

những trang vở ghi các công thức hóa học. “Sao lại thế này?”, tôi
hỏi.

“Tích sự gì nữa đâu, anh Robby”.
Nước da chú xanh trong. Hai tai như làm bằng sáp. “Hôm nay

chú ăn gì rồi?”, tôi hỏi.

Chú khoát tay gạt đi, “Ăn gì mà chẳng được. Vấn đề không phải

ở đó. Không phải chuyện ăn. Nhưng đơn giản là tôi không thể tiếp
tục. Tôi đành bỏ dở”.

“Đến mức ấy sao?”
“Vâng”, chú nói.
“Này Georgie”, tôi bình thản nói. “Chú hãy nhìn vào tôi đây.

Chú không nghĩ rằng tôi cũng từng có lúc mơ ước làm một nghề gì
khác hơn là ngồi gõ đàn thuê trong tiệm Quốc Tế, trong cái ổ điểm
ấy sao?”

Chú vặn vẹo hai bàn tay. “Tôi biết, anh Robby. Nhưng điều đó

chẳng giúp gì cho tôi. Tôi đã từng coi học hành là tất cả. Giờ đây tôi
hiểu ra rằng có học cũng vô nghĩa. Rằng chẳng một cái gì có nghĩa
cả. Người ta sống để làm gì chứ?”

Tôi phì cười, mặc dù trông chú ngồi đó thật thảm hại và với chú,

chuyện này rất mực nghiêm trang. “Đồ lừa con”, tôi nói, “cứ làm
như phát hiện ra cái gì ghê gớm lắm! Dễ chú tưởng chỉ mình chú
biết cái triết minh vĩ đại ấy đấy? Dĩ nhiên là vô nghĩa rồi. Người ta
cũng chẳng sống chỉ vì có được một mục đích. Đâu có chuyện đơn
giản thế. Thôi, diện bộ vào. Chú theo tôi tới tiệm Quốc Tế. Tụi ta sẽ
uống mừng chú trở thành người đàn ông. Lâu nay chú chỉ là một
cậu học trò. Nửa giờ nữa tôi qua gọi chú”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.