BA NGƯỜI BẠN - Trang 419

“Chắc em khó lòng chung thủy với anh”, tôi nói. “Một khi em

diện chiếc áo dài ngân tuyến ấy”.

Nàng cười. “Mặc nó, em càng không đời nào lừa dối anh. Nó

nhắc em biết bao kỷ niệm”.

“Anh cũng vậy. Anh đã thấy em quyến rũ nhường nào trong

chiếc áo ấy. Nhưng anh cũng chẳng muốn biết rõ làm gì. Em có thể
lừa dối anh, miễn là anh không biết. Sau này, khi trở về, em sẽ coi
mọi chuyện như một giấc mơ, quên đi, và thế là xong”.

“Ôi, anh Robby”, nàng nói chậm, giọng trầm hẳn. “Em không

thể lừa dối anh được. Em nghĩ đến anh quá nhiều. Anh không hiểu
ở đây như thế nào đâu. Một nhà tù sáng sủa, đẹp đẽ. Người ta cố
giải khuây càng nhiều càng hay, tất cả chỉ có vậy. Nhớ đến căn
buồng của anh, đôi khi em không biết nên làm gì, thế rồi em đến
bên nhà ga và nhìn những đoàn tàu ngược từ dưới ấy lên, em tưởng
như sẽ được gần anh hơn nếu em trèo vào một toa tàu hoặc làm ra
vẻ chờ đón ai”.

Tôi mím chặt môi. Tôi chưa hề nghe nàng nói như vậy. Bao giờ

nàng cũng e lệ, và nàng thường thể hiện niềm mến yêu của mình
trong cử chỉ và trong khóe mắt nhiều hơn trong lời nói.

“Anh sẽ liệu sao để lên thăm em một lần, Pat ạ”, tôi nói.
“Thật không, Robby?”
“Thật, có lẽ cuối tháng Giêng”.
Tôi biết điều ấy khó lòng thực hiện nổi, vì từ tháng Hai trở đi

chúng tôi còn phải lo xoay tiền trả viện điều dưỡng. Nhưng tôi nói
thế cốt để nàng có niềm vui mà nghĩ tới. Sau này cứ trì hoãn dần cho
đến ngày nàng quay về cũng chẳng khó khăn gì.

“Tạm biệt, Pat”, tôi nói. “Gắng giữ gìn sức khỏe, nghe em. Hãy

vui lên thì anh cũng vui. Tối nay vui nhé!”

“Vâng, Robby, hôm nay em sung sướng lắm”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.