BA NGƯỜI BẠN - Trang 423

“Chúng tôi cũng có quà tặng Nôen của mình chứ tưởng”,

Marion nói.

“Té ra vậy”. Tôi tựa đầu vào quầy, tự hỏi Pat đang làm gì lúc

này. Tôi hình dung gian đại sảnh của viện điều dưỡng, lò sưởi cháy
rừng rực, còn Pat ngồi bên một trong những chiếc bàn kê cạnh cửa
sổ với Helga Gu mann và vài người nữa. Tất cả đã lùi xa kinh
khủng. Đôi khi, tôi nghĩ buổi sáng nào đó có thể ta choàng tỉnh dậy,
và tất cả những gì trước đây đều đã qua hẳn, bị lãng quên, chìm
đắm, mãi mãi nằm yên dưới đáy nước. Không có cái gì vững chắc
hết… Kỷ niệm lại càng không.

Chuông kêu leng keng. Các ả xô nhau ù té sang buồng chơi bi-a

chẳng khác gì bầy gà mái hốt hoảng. Rosa đứng bên đó, tay rung
chuông. Ả vẫy tôi cùng sang. Trên bàn bi-a, dưới một cây thông nhỏ
là cả lô đĩa phủ giấy lụa. Trên mỗi đĩa có một mảnh giấy đề tên
người nhận, dưới lớp giấy lụa là những gói quà xinh xinh mà các ả
tặng lẫn nhau. Rosa bày đặt mọi chuyện. Người nào cũng nộp cho ả
món quà gói sẵn của mình, rồi ả sắp lên các đĩa.

Hân hoan, các ả vừa liến thoắng vừa chạy loạn xị, tíu tít như trẻ

con để biết cho nhanh mình nhận được gì. “Anh không muốn nhận
đĩa của anh chắc?” Rosa hỏi.

“Đĩa nào?”
“Đĩa của anh. Anh cũng được tặng quà cơ mà”.
Có thế thật, tên tôi kia, viết bằng hai màu đỏ và đen, kiểu chữ in

hẳn hoi. Nào táo, nào hạt dẻ, nào cam… tôi nhận quà tặng của Rosa
một chiếc áo len chui đan lấy, của bà chủ tiệm một chiếc ca vạt xanh
lá mạ, của gã đồng cô Kiki đôi bít tất hồng bằng lụa nilông chính
hiệu, của Wally - Người Đẹp một chiếc thắt lưng da, của anh bồi
Alois nửa chai rum, của Marion. Lina và Mimi một nửa tá muxoa và
của ông chủ tiệm hai chai cognac.

“Chà các bạn”, tôi nói, “các bạn ơi, tôi hoàn toàn bị bất ngờ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.