BA NGƯỜI BẠN - Trang 436

chảy. Tôi quỳ bên Lenz, tôi lắng tai cố tìm tiếng khò khè của cậu ta,
hơi thở của cậu ta, nhưng không nghe thấy gì, tất cả đều im phắc:
con đường vô tận, dãy nhà vô tận, đêm tối vô tận… tôi chỉ nghe tiếng
máu khẽ nhỏ xuống mặt đường và biết rằng cảnh này hẳn đã từng
xảy ra giống hệt và rằng nó không thể có thật.

Koster lao xe đến. Cậu ta ngả lưng ghế trái ra. Chúng tôi gượng

nhẹ nâng Go fried đặt nằm trên cả hai ghế. Tôi nhảy lên và Koster
vọt xe đi. Chúng tôi đến trạm cấp cứu gần nhất. Koster thận trọng
phanh xe. “Vào xem có bác sĩ không. Nếu không, phải tìm nơi
khác”.

Tôi chạy vào. Một y tá ra đón. “Có bác sĩ đây không?”
“Có. Các anh mang ai lại à?”
“Phải. Đi với tôi! Đem cáng ra”.
Chúng tôi đặt Go fried lên cáng khiêng vào. Bác sĩ đã sẵn sàng

tay áo xắn cao. “Đặt lên đây!” Ông chỉ vào một cái bàn phẳng.
Chúng tôi nâng cáng đặt lên. Bác sĩ kéo một ngọn đèn xuống sát
người Lenz.

“Gì thế này?”
“Đạn súng lục”.
Ông lấy một nắm bông chùi máu, xem mạch Go fried, nghe tim

cậu ta, rồi thẳng người dậy. “Hết cách rồi!”.

Koster ngó ông đăm đăm. “Vết đạn chệch hẳn sang bên kia mà.

Không thể nặng tới mức ấy được!”

“Những hai phát!”, bác sĩ nói.
Ỏng lại chùi máu. Chúng tôi cúi xem. Và chúng tôi thấy chếch

dưới vết thương tuôn máu xối xả còn một vết nữa… một lỗ nhỏ sâu
hoắm ngay ở vùng tim.

“Hẳn ông ấy đã chết ngay lúc đó”, bác sĩ nói. Koster đứng thẳng

dậy. Cậu ta nhìn Go fried. Bác sĩ đặt gạc lên các vết thương và dùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.