BA NGƯỜI BẠN - Trang 441

“Để tôi giúp một tay”, viên y tá bảo.
Tôi lắc đầu. “Thế này được rồi”.
Chúng tôi khiêng cáng ra xe, đặt lên hai chiếc ghế bên trái vốn

tạo thành một mặt phẳng dài nhờ lưng ghế trước ngả ra sau. Viên y
tá và ông bác sĩ theo ra đứng nhìn. Chúng tôi lấy măng-tô của
Go fried phủ cho cậu ấy, rồi cho xe chạy. Được một lát, Koster quay
lại tôi. “Tụi mình lượn ra phố ấy lần nữa. Ban nãy mình đã đi thăm
chúng. Nhưng khi đó hẵng sớm quá. Có thể bây giờ chúng lại thò
mặt ra đường”.

Tuyết bắt đầu rơi nhè nhẹ. Koster cho xe chạy gần như không

tiếng động. Cậu ta nhả tay côn, và chốc chốc lại tắt bộ đánh lửa. Cậu
ta không muốn bị nghe thấy, mặc dù bốn thằng khốn chúng tôi
đang săn lùng không hề biết chúng tôi có xe. Chúng tôi cứ lặng lẽ
bước đi như một bóng ma màu trắng trong màn tuyết mỗi lúc một
thêm dày đặc. Tôi lấy trong hộp dụng cụ một cái búa để ngay cạnh
mình sẵn sàng vọt khỏi xe là giáng liền. Chúng tôi dọc theo lối phố
đã xảy ra câu chuyện. Dưới ngọn đèn đường vẫn còn vũng máu đen
kịt, Koster tắt đèn xe. Chúng tôi chạy sát hè đường, mắt quan sát kỹ
xung quanh. Không một bóng người. Chỉ nghe những giọng nói
vẳng ra từ một quán rượu sáng đèn.

Koster dừng xe ở góc phố. “Cậu ngồi đây”, cậu ta nói, “mình vào

ngó thử trong quán”.

“Mình vào với cậu”, tôi đáp.
Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt tôi vốn quen thuộc từ thời chiến

tranh mỗi khi cậu ta đi tuần một mình. “Mình sẽ không thanh toán
với nó trong quán đâu”, cậu ta nói. “Biết đâu nó thịt nốt cả mình.
Chỉ ngó xem có nó trong ấy không. Rồi hai thằng sẽ đón đường nó.
Cậu ở lại đây với Go fried”.

Tôi gật đầu, cậu ta liền biến sau màn tuyết dày đặc. Những bông

tuyết bay vào mặt tôi, tan ra trên làn da, bỗng tôi không sao chịu nổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.