BA NGƯỜI BẠN - Trang 444

nhiên chúng tôi yêu cầu vị cha cố đừng đọc điếu văn mà chỉ chọn
một đoạn trong Kinh thánh. Đó là một ông già cận thị. Khi bước lại
gần huyệt, ông vấp phải một đụn đất, suýt ngã nhào xuống nếu
Koster và Valentin không đỡ kịp. Nhưng cuốn Kinh thánh và cái
kính mà ông vừa định đeo tuột khỏi tay ông, rơi xuống huyệt. Bàng
hoàng, vị cha cố tròn mắt nhìn theo.

“Không sao đâu, thưa Cha”, Valentin nói, “chúng tôi xin bù cho

Cha đầy đủ”.

“Cuốn sách thì đành rồi”, vị cha cố đáp khẽ, “nhưng tôi cần cái

kính”.

Valentin bẻ một nhành cây ở bờ giậu nghĩa trang, đoạn quỳ

xuống bên huyệt. Móc được một bên gọng, anh kéo cái kính lên khỏi
những vòng hoa. Kính gọng vàng. Có lẽ vì thế mà Cha muốn lấy lại.
Cuốn Kinh thánh tụt xuống bên mép quan tài; muốn tìm thấy nó,
phải lôi quan tài lên và nhảy xuống huyệt. Mà Cha cũng chẳng
muốn vậy. Ông đứng đó bối rối. “Tôi phải nói thay vào đó đôi lời
chăng?”, ông hỏi.

“Thôi, khỏi phiền Cha”, Ferdinand nói. “Giờ anh ấy đã có đủ cả

Kinh Cựu ước lẫn Tân ước dưới ấy rồi”.

Mùi đất mới nồng nồng. Từ một trong những cục đất, một con

ấu trùng bọ da màu trắng trườn lên. Rồi đây khi đất đã lấp xuống
huyệt, nó vẫn tiếp tục sống dưới ấy, sẽ lột xác, và sang năm lại đục
đất chui lên với đời. Nhưng Go fried thì đã chết. Go fried đã vĩnh
viễn lìa đời. Đứng bên huyệt, chúng tôi biết thân thể cậu ấy, mái tóc,
cặp mắt cậu ấy vẫn còn đó, dù đã biến dạng, nhưng vẫn còn đó, thế
mà cậu ấy đã ra đi không bao giò trở lại. Thật không sao hiểu nổi.
Da chúng tôi ấm, não chúng tôi làm việc, tim chúng tôi bơm máu
vào huyết quản, chúng tôi vẫn y nguyên như trước, vẫn giống hôm
qua, chúng tôi không đột nhiên mất đi một cánh tay, chúng tôi
không hóa mù hoặc điếc, tất cả vẫn như mọi lúc, chúng tôi sắp rời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.