BA NGƯỜI BẠN - Trang 449

định chiếc xe về tay Guido, vẻ mặt của hắn đang ngạo nghễ chuyển
sang sững sờ, tuyệt vọng. Đờ đẫn, hắn đến bên tôi. “Tôi cứ tưởng
anh muốn…”

“Không”, tôi nói.
Hắn ngẩng lên, gãi gãi đầu. “Chết cha không! Biết ăn nói làm sao

cho hãng của tôi nó thuận mua chứ. Tưởng anh sẽ trả đến ngàn
rưỡi. Chẳng gì… lần này tôi đã nẫng tay trên của anh!”

“Tôi cũng chỉ mong có thế”, tôi nói.
Guido ngớ người không hiểu. Mãi lúc thấy Koster lại gần, hắn

mới ngã ngửa, giơ tay vò đầu bứt tai. “Ôi trời, thì ra là xe của anh?
Sao tôi ngu thế, ngu thậm ngu tệ! Mắc lởm rồi! Sa ngay vào bẫy! Mẹ
kiếp, Guido, đáng đời mày lắm! Đi đâm đầu vào cái mẹo cũ nhàm ơi
là nhàm! Thôi, cho qua! Những chàng trai tinh khôn nhất bao giờ
cũng vướng ngay vào những mưu mô xoàng xĩnh nhất! Lần sau sẽ
biết tay nhau”.

Hắn ngồi vào tay lái, phóng đi. Chúng tôi nhìn theo chiếc xe,

chẳng vui vẻ gì cho lắm.

Buổi chiều mụ Mathilda Stoss mò đến. Chúng tôi còn phải thanh

toán với mụ tiền công tháng trước. Koster đưa tiền cho mụ, hứa sẽ
gắng xin ông chủ xưởng mới để mụ tiếp tục cái chân lao công.
Chúng tôi cũng đã gửi gấm Jupp cho ông ta. Nhưng Matilda lắc
đầu. “Thôi, cậu Koster, tôi nghỉ thôi. Xương cốt cứng quá mất rồi”.

“Vậy bà định làm gì sống?” tôi hỏi.
“Đến ở với con gái. Nó lấy chồng đâu tận Bunzlau. Cậu biết

Bunzlau chứ cậu?”

“Không, Mathilda ạ”.
“Nhưng cậu Koster thì biết, hở?”
“Tôi cũng không biết, bà Stoss ạ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.