BA NGƯỜI BẠN - Trang 45

“Cà phê, trà, hay sô-cô-la?”, gã bồi vừa hỏi vừa dùng khăn phủi

vô số vụn bánh trên mặt bàn vào quần áo tôi.

“Cho một ly lớn cognac”, tôi đáp.
Gã ta mang ly rượu lại. Nhưng đồng thời gã kéo theo một nhóm

khách quen đang tìm chỗ, cầm đầu là một bà hộ pháp đã đứng tuổi
đội mũ lông đà điểu.

“Bốn chỗ, xin mời!”, gã nói, tay chỉ vào bàn tôi ngồi.
“Khoan”, tôi đáp, “bàn này không trống. Tôi chờ một người mà”.
“Không được đâu, thưa ông”, gã bồi nói. “Vào giờ này không có

chỗ nào được dành trước cả”.

Tôi nhìn gã. Đoạn tôi nhìn cái bà hộ pháp lúc này đã đứng sát

bàn tay nắm chặt thành ghế. Tôi ngó mặt bà ta và từ bỏ mọi ý định
chống cự. Có dùng đến cả đại bác cũng không hòng lay chuyển
quyết tâm của con người này, ấy là chiếm cho được bàn của tôi.

“Ít nhất anh cũng có thể đem thêm cho tôi một ly cognac chứ?”,

tôi gắt gã bồi.

“Được ạ, thưa ông. Lại một ly lớn ạ”?
“Phải”.
“Xin có ngay!”, gã cúi mình. “Đây là bàn dành cho những sáu

người cơ đấy, thưa ông”, gã nói vẻ xin lỗi.

Cái bà hộ pháp hình như cũng tham gia hội bài rượu. Bà ta nhìn

chằm chằm vào ly rượu mạnh của tôi, cứ như nó là một con cá ươn
không bằng. Để chọc tức bà ta, tôi gọi thêm một ly nữa và giương
mắt ngó trả. Bỗng tôi cảm thấy toàn bộ những việc mình sắp làm
thật nực cười. Tôi muốn gì ở đây? Và tôi muốn gì ở cô gái? Thậm chí
tôi không hề biết liệu mình có nhận nổi nàng giữa đám người hỗn
độn và ồn ào này hay không. Tôi bực mình uống ực một hơi hết ly
cognac.

“Xin chào!” Có ai nói sau lưng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.