BA NGƯỜI BẠN - Trang 47

Tôi vẫy gã bồi. “Ba ly lớn cognac”, gã trai bất hạnh gầm gừ với

cái giọng như thể gã muốn thanh toán với một khách hàng ở dưới
mồ. “Ba mác ba mươi xu!”

Cô gái quay lại. “Ba ly cognac trong ba phút sao? Một tốc độ mới

tuyệt chứ!”

“Trong đó có hai ly từ hôm qua kia”.
“Rõ đồ dối trá”. Bà hộ pháp ngồi bên bàn rít lên sau lưng tôi. Bà

nín lặng như thể là quá lắm rồi.

Tôi quay lại cúi mình. “Chúc một lễ giảng sinh vui vẻ, thưa các

quý bà!”. Rồi nhanh chóng bỏ đi.

“Anh vừa cãi nhau với họ đấy à?”, cô gái hỏi khi chúng tôi ra đến

ngoài đường.

“Chẳng có gì đặc biệt. Tôi chỉ không được lòng mấy bà nội trợ

trong các gia đình nề nếp”.

“Tôi cũng vậy”, nàng đáp.
Tôi nhìn nàng. Với tôi, nàng như xuất hiện từ một thế giới khác.

Tôi tuyệt đối không hình dung nổi nàng là ai và sống ra sao.

Quán rượu là mảnh đất vững chắc của tôi. Fred, gã bồi rượu,

đứng sau quầy và đang lau chùi những chiếc ly lớn dành cho
cognac khi chúng tôi bước vào. Gã chào tôi như thể trông thấy tôi
lần này là lần đầu, như thể trước đây mới hai hôm chẳng phải chính
gã đã phải dìu tôi về nhà. Gã từng trải nhiều, rất lịch lãm và đầy
kinh nghiệm.

Quán rượu gần như trống trơn trừ một bàn. Hầu như bao giờ

cũng vậy. Valentin Hauser ngồi đó. Tôi biết anh từ thời chiến tranh;
chúng tôi ở cùng đại đội. Một lần, anh ta băng qua hàng rào trọng
pháo mang lên tuyến trước cho tôi một phong thư mà anh tưởng
của mẹ tôi gửi. Anh biết tôi mong tin mẹ vì bà vừa mổ xong. Nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.