BA NGƯỜI BẠN - Trang 452

khiến cái bàn đổ kềnh lôi theo cả bọn. Tôi chờ họ dẹp ra để đi…
nhưng bỗng tôi như bị điện giật. Tôi đứng ngây như hóa đá, gian
phòng chìm đi, cả tiếng ồn, cả âm nhạc, thảy đều tan biến, chỉ còn
những cái bóng mờ ảo lướt qua, nhưng rõ rệt, sáng sủa và sắc nét
đến khủng khiếp là một cái bàn, cái bàn duy nhất, nơi một gã trai trẻ
với chiếc mũ hề đội lệch đang quàng tay ôm một cô ả ngủ say, cặp
mắt hắn ngu muội, đờ đẫn, môi mỏng quẹt, dưới bàn thò ra đôi ghệt
da bảnh chọe màu vàng nhạt, đánh si bóng lộn…

Một anh bồi xô tôi. Như người say, tôi chếnh choáng bước lên

vài bước rồi đứng lại. Người tôi nóng hừng hực, nhưng lại run rẩy
toàn thân. Hai bàn tay ướt đẫm. Giờ tôi thấy cả những kẻ khác bên
bàn. Tôi nghe chúng đồng thanh hát bài gì đó, vẻ mặt thách thức,
tay gõ nhịp ly bia xuống bàn. Ai đó lại đẩy tôi. “Đừng đứng chắn
giữa đường thế đi”, ông ta càu nhàu. Tôi bước như máy, tìm thấy
phòng rửa và cứ thế rửa tay; tôi chỉ sực tỉnh khi nước đã bắn tóe gần
khắp người. Rồi tôi trở lại bàn.

“Cậu sao thế?”, Koster hỏi.
Tôi không sao đáp nổi. “Cậu ốm à?”
Tôi lắc đầu, đưa mắt sang bàn bên, nơi ả tóc vàng đang ngồi liếc

chúng tôi. Koster bỗng tái mặt. Mắt nhíu lại, cậu ta cúi về phía tôi.

“Nó?”, cậu ta hỏi rất khẽ.
“Ừ”, tôi đáp.
“Đâu?”
Tôi đưa mắt chỉ hướng.
Koster từ từ đứng dậy. Chẳng khác gì một con rắn đang ngỏng

cổ lên. “Cẩn thận”, tôi thì thào. “Đừng ở đây, O o”

Cậu ta khoát tay gạt đi và thong thả bước về phía ấy. Tôi sẵn

sàng tư thế theo Koster vào trận. Một cô ả chụp chiếc mũ giấy xanh
đỏ lên đầu Koster và đeo lấy cậu ta. Ả ngã xuống, mặc dù Koster

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.