BA NGƯỜI BẠN - Trang 453

chẳng động một ngón tay út vào ả, và trố mắt nhìn theo Koster. Cậu
ta lượn một vòng quanh phòng rồi trở lại.

“Biến rồi”, cậu ta nói.
Tôi đứng dậy, nhìn khắp phòng. Koster nói đúng.
“Cậu bảo nó có nhận ra mình không?”
Koster nhún vai. Mãi bây giờ cậu ra mới nhận thấy chiếc mũ giấy

trên đầu, bèn hẩy đi. “Mình không hiểu nổi đấy”, tôi nói. “Mình ở
trong phòng rửa mặt nhiều lắm chỉ độ một, hai phút”.

“Cậu vắng mặt hơn mười lăm phứt”.
“Hả?”. Tôi nhìn lại chiếc bàn lần nữa. “Những dứa khác cũng đã

biến. Trong bọn còn có một ả, ả cũng mất tăm. Nếu nhận ra mình,
nhất định nó chỉ chìm một mình thôi chứ”.

Koster vẫy anh bồi. “Ở đây còn lối ra nào không?”
“Có, đằng kia, phía đối diện, thông qua phố Hardenberg”.
Koster móc túi lấy một đồng tiền cho anh bồi. “Đi thôi”, cậu ta

nói.

“Đáng tiếc”, ả tóc vàng bàn bên mỉm cười. “Những chàng công

tử quá ư nghiêm nghị”.

Ra đường, gió tạt vào mặt chúng tôi. Gió có vẻ lạnh tợn so với

hơi khói thuốc nóng sực trong tiệm cà phê. “Cậu về nhà đi”, Koster
bảo.

“Chúng có cả bọn”, tôi đáp và lên xe với cậu ta.
Xe lao đi. Chúng tôi sục sạo khắp các phố quanh tiệm cà phê, sục

sạo mãi, nhưng chẳng thấy gì. Cuối cùng Koster bảo dừng xe. “Xổng
mất rồi”, cậu ta nói. “Nhưng không sao. Giờ sẽ có lúc ta chộp được
nó”.

“O o”, tôi bảo, “nên thôi đi thì hơn”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.