BA NGƯỜI BẠN - Trang 459

“Điện ư?”, tôi sửng sốt hỏi. Ý nghĩ của tôi vẫn quanh quẩn bên

sự cố ban tối. Rồi, tôi chợt hiểu, lao về buồng. Bức điện nằm giữa
bàn, trắng lóa dưới ánh đèn sáng trưng. Tôi xé phong bì, ngực thắt
lại, những chữ cái nhòa đi, biến mất, lại hiện lên, tôi thở phào, tất cả
như ngừng lại, đoạn tôi trao bức điện cho Koster. “Đội ơn Chúa!
Mình đã tưởng…”

Bức điện vỏn vẹn ba chữ: “Robby, đến ngay…”
Tôi cầm lấy tờ giấy. Sự nhẹ nhõm biến mất. Nỗi sợ hãi trở lại.

“Liệu có chuyện gì được, O o? Chúa ơi, sao nàng không gọi điện
thoại nữa? Nhất định có chuyện gì rồi?”

Koster đặt bức điện lên bàn. “Cậu nghe tin cô ấy lần cuối cùng

vào hồi nào?”

“Cách đây một tuần. Không, trước nữa”.
“Xin nói chuyện điện thoại đi. Nếu có chuyện gì, ta sẽ khởi hành

ngay. Đi bằng xe. Cậu có cuốn giờ tàu không?”

Tôi xin số máy của Viện điều dưỡng, đoạn sang phòng khách của

bà Zalewski lấy cuốn giờ tàu. Trong khi chúng tôi chờ điện, Koster
giở giờ tàu ra tra. “Chuyến tàu thích hợp sớm nhất cũng phải trưa
mai mới khởi hành”, cậu ta nói. “Tốt hơn là ta đi xe hơi, được đến
đâu hay đến đó. Nếu trục trặc gì vẫn có thể nhảy tàu cơ mà. Chắc
chắn sẽ tiết kiệm được vài giờ. Cậu nghĩ sao?”

“Đồng ý, tất nhiên”. Tôi không hình dung nổi làm sao mình có

thể chịu đựng được những giờ ngồi không trên tàu.

Chuông điện thoại réo. Koster cầm cuốn giờ tàu đi vào buồng

tôi. Viện điều dưỡng trả lời điện thoại. Tôi xin nói chuyên với Pat.
Một phút sau, nữ y tá trực bảo tôi rằng Pat không nên gọi điện thoại
thì hơn. “Cô ấy bị làm sao?”, tôi gào lên.

“Thổ ít huyết cách đây vài ngày. Hôm nay hơi sốt”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.