BA NGƯỜI BẠN - Trang 464

“Thế bác sĩ bảo sao?”
Nàng cười. “Giờ anh đừng hỏi đến bác sĩ. Không hỏi gì nữa hết.

Ảnh ở đây, thế là đủ!”

Bỗng nhiên nàng đổi khác. Tôi không biết phải chăng vì đã lâu

tôi không thấy nàng nhưng rõ ràng tôi có cảm giác nàng khác trước.
Các cử động của nàng uyển chuyển hơn, làn da ấm áp hơn, cái cách
nàng đến với tôi cũng khác, nàng không chỉ là một cô thiếu nữ trẻ
đẹp cần được che chở không thôi, mà còn là một cái gì đó hơn thế,
và nếu trước kia tôi thường xuyên tự hỏi không hiểu nàng có yêu
mình không thì bây giờ tôi cảm giác được tình yêu của nàng, nàng
không che giấu gì nữa, nàng say đắm và gần gũi tôi hơn bất kỳ lúc
nào, say đắm hơn, gần gũi hơn, đẹp hơn, khiến tôi ngây ngất hơn,
nhưng kỳ lạ là cũng làm tôi băn khoăn, lo lắng hơn.

“Pat”, tôi nói. “Anh phải xuống nhanh dưới kia. Koster đợi. Bọn

anh phải tìm chỗ trọ đã”.

“Koster à? Thế Lenz đâu?”
“Lenz ư?”, tôi nói, “Lenz ở nhà”.
Nàng không nhận thấy gì. “Em có được phép xuống không, chốc

nữa ấy?”, tôi hỏi. “Hay để bọn anh lên đây?”

“Em được phép tất. Giờ em muốn làm gì chả được. Chúng mình

xuống nhà, uống chút ít. Em sẽ xem các anh uống rượu ra sao”.

“Được. Vậy bọn anh sẽ chờ em dưới gian đại sảnh”.
Nàng lại tủ lấy áo dài. Tôi lợi dụng cơ hội nhặt tấm biểu đồ nhiệt

độ vừa bị vo viên, nhét vào túi.

“Tí nữa gặp lại nhé, Pat!”
“Anh Robby!”
Nàng chạy theo tôi, quàng tay ôm cổ tôi. “Thật ra em còn muốn

nói với anh nhiều điều lắm”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.