BA NGƯỜI BẠN - Trang 465

“Anh cũng thế, Pat ạ. Nhưng từ nay hai chúng mình còn khối

thời gian mà. Chúng mình sẽ tâm sự với nhau suốt ngày. Để mai.
Mới gặp nhau làm sao đã nói hết ngay được, em”.

Nàng gật. “Vâng, chúng mình sẽ kể với nhau bằng hết. Lúc đó,

toàn bộ thời gian chúng mình phải sống cô đơn sẽ không còn là thời
gian nữa, cái thời gian đã phân cách chúng mình. Chúng mình sẽ
biết hết về nhau, và sẽ tưởng như hai đứa vẫn luôn ở bên nhau”.

“Thì chúng mình chẳng luôn ở bên nhau đấy ư”, tôi nói.
Nàng mỉm cười. “Em khác. Em không giàu nghị lực như anh.

Với em, tưởng tượng như thế còn khốn khổ hơn. Khi cô đơn, em
không thể đem các ý nghĩ ra an ủi mình. Em chỉ biết mỗi một điều,
rằng mình cô đơn. Không có tình yêu, sống cô đơn dễ dàng hơn”.
Nàng vẫn mỉm cười. Một nụ cười trong suốt, dù nàng cố giữ nó,
người ta vẫn nhìn thấu.

“Pat”, tôi nói. “Bạn can trường, quả cảm của anh”.
“Đã lâu em không được nghe câu ấy”, nàng nói, và mắt nàng

đẫm lệ.

Tôi xuống với Koster. Va-li đã dỡ khỏi xe. Người ta cho chúng tôi

thuê hai buồng kề nhau ở dãy nhà phụ.

“Cậu xem này”, tôi nói và chìa cho Koster xem tấm biểu đồ nhiệt

độ của Pat. “Nhiệt độ lên xuống thất thường quá”.

Chúng tôi dẫm trên tuyết lạo xạo, lên gác. “Mai thử hỏi bác sĩ”,

Koster nói. “Xem nhiệt độ không thôi làm sao thấy gì được”.

“Mình thấy hết”, tôi đáp, vo tờ giấy và lại nhét vào túi.
Chúng tôi đi rửa ráy. Rồi Koster sang buồng tôi. Trông cậu ta cứ

như vừa ngủ dậy. “Đánh bộ vào thôi chứ. Robby”, cậu ta nói.

“Ừ”. Tôi choàng tỉnh khỏi những suy nghĩ tản mạn, dỡ va-li ra.

Hai thằng trở lại Viện điều dưỡng Karl vẫn đứng ngoài trời. Koster
phủ lên mũi nó một tấm bạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.