BA NGƯỜI BẠN - Trang 479

“Anh cũng ốm à?”, tôi hỏi Antoineio.
“Tất nhiên”, anh mỉm cười đáp.
“Cà phê quả thực tuyệt vời”, viên đạn đại bác nói bô bô bên

cạnh, “ở dưới xuôi làm gì ra có thứ này. Thật là chốn địa tiên chính
cống!”

Koster từ Nha Khí tượng trở về. “Mình phải đi thôi, Robby”, cậu

ta nói. “Phong vũ biểu tụt xuống, hình như đêm nay tuyết đổ. Nếu
thế mai mình bị nghẽn đường mất. Đi tối nay còn kịp”.

“Được. Nhưng ta cùng ăn tôi đã chứ?”
“Ừ. Giờ mình đi sửa soạn hành lý thật nhanh”.
Hai thằng đóng gói đồ của Koster, xách xuống gara. Rồi chúng

tôi quay lại đón Pat.

“Có chuyện gì cứ điện thoại cho mình, Robby” O o nói.
Tôi gật.
“Vài ngày nữa cậu sẽ nhận được tiền. Đủ cho ít lâu. Hãy làm tất

cả những gì cần thiết”.

“Ừ, O o”. Tôi lưỡng lự. “Chúng mình còn vài ống moocphin ở

nhà. Cậu gửi cho mình được không?”

Cậu ta nhìn tôi. “Cậu cần làm gì?”
“Mình không biết sự thể ở đây sẽ diễn ra thế nào. Có khi cũng

chẳng cần dùng đến chúng. Bất chấp tất cả, mình vẫn cứ nuôi một
chút hy vọng. Hễ nhìn thấy nàng là lại hy vọng. Khi có một mình,
thì không. Nhưng mình không muốn nàng phải chịu đựng. O o ạ.
Mình không muốn nàng nằm đó, không còn gì khác ngoài những
đau đớn dày vò. Có thể y tế ở đây cũng sẽ cho nàng thứ ấy. Nhưng
mình cảm thấy yên tâm khi biết có thể giúp được nàng”.

“Chỉ thế thôi à, Robby?”, Koster hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.