BA NGƯỜI BẠN - Trang 495

“Không ưng lắm. Anh phải làm quen dần”.
“Anh tội nghiệp của em…” nàng vuốt ve bàn tay tôi.
“Có em, anh chẳng tội nghiệp tí nào”, tôi nói.
“Rita chẳng rất đẹp đó sao?”
“Không”, tôi đáp, “em đẹp hơn”.
Cô gái trẻ Tây Ban Nha kê chiếc ghita trên đầu gối. Cô búng vài

dây, đoạn cất tiếng hát, giọng hát như một cánh chim u buồn chao
lượn khắp gian phòng. Cô hát những bài ca Tây Ban Nha, giọng khe
khẽ… cái giọng khàn khàn, dễ gẫy của người mắc bệnh phổi. Tôi
không biết: vì những giai điệu lạ tai, ảo não, vì cái giọng hát ban
chiều lay động lòng người của cô thiếu nữ, vì những cái bóng của lũ
người ốm o ngồi thu lu trên ghế bành, co ro dưới sàn, hay vì khuôn
mặt thô ngăm ngăm cúi xuống của bác người Nga, mà bỗng nhiên
tôi cảm giác như tất cả chỉ là một lời khẩn nài câm lặng, nức nở,
trước cái định mệnh đang đứng rình rập ngoài kia, đằng sau những
ô cửa buông rèm, một lời cầu xin, một tiếng thét và nỗi sợ hãi, sợ hãi
trước cảnh phải một mình đương đầu với cái hư vô đang lặng lẽ ăn
tươi nuốt sống mình.

Sáng hôm sau, Pat hớn hở, vui tươi. Nàng mải bận rộn với

những chiếc áo dài của nàng. “Rộng hẳn ra, rộng quá”, nàng lẩm
bẩm ngắm nghía trước gương. Đoạn nàng quay sang tôi.

“Anh có mang theo bộ smoking không đấy, anh yêu?”
“Không”, tôi nói. “Anh biết đâu lên đây lại cần”.
“Vậy anh chạy sang Antoineio. Anh ta sẽ cho anh mượn một bộ.

Các anh cùng cỡ người mà”.

“Bản thân anh ta cũng cần chứ”.
“Anh ta diện áo đuôi én”. Nàng ghim một nếp áo lại cho vừa

người. “Rồi anh đi trượt tuyết đi. Giờ em phải ngồi đây sửa áo.
Nhưng có mặt anh, em lóng ngóng không làm nổi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.