BA NGƯỜI BẠN - Trang 512

Tôi ngồi bên giường nàng, kể cho nàng những gì chợt đến trong

đầu. Nàng không được phép nói nhiều, nàng thích nghe tôi kể tất cả
những chuyện đã xảy ra trong đời tôi. Nàng yêu nhất là những mẩu
chuyện thời học trò của tôi; thỉnh thoảng, vừa qua cơn tức thở, vẫn
còn nhợt nhạt, rũ lả trên chồng gối, nàng đã lại đòi tôi diễn lại điệu
bộ của mấy ông thầy cũ nào đó. Cử chỉ nóng nảy, thở phì phò, mặt
quệt bộ râu quai nón tưởng tượng đỏ lòe, tôi vừa đi đi lại lại khắp
phòng, vừa oang oang thuyết giáo những điều tự bịa ra. Mỗi ngày
tôi nghĩ thêm trò mới, dần dần Pat thuộc vanh vách những thằng
bạn tếu táo hay trêu chọc trong lớp tôi, những kẻ luôn luôn khiến
các ông giáo nổi điên. Có lần, nghe cái giọng ồm ồm như lệnh vỡ
của ông hiệu trưởng trường chúng tôi, nữ y tá trực đêm vội chạy
đến, phải mất khá lâu tôi mới giải thích cho chị ta tin nổi rằng tôi chỉ
muốn mua vui cho Pat chứ không phải tôi đã hóa rồ, chẳng là đang
dêm hôm tôi lại trùm áo choàng không tay, đội mũ cụp vành, vừa
nhảy choi choi quanh phòng, vừa mắng té tát một trò Karl Ossage
nào đó, vì tội nó đã xảo quyệt cưa đứt bục giảng.

Ánh sáng ban mai từ từ tia qua cửa sổ. Những lưng núi trở

thành những cái bóng màu đen hằn rõ. Đằng sau chúng, bầu trời bắt
đầu lùi lại, lạnh lẽo và nhợt nhạt. Ngọn đèn ngủ ngả màu vàng nhờ.
Pat dụi gương mặt ướt đầm vào hai bàn tay tôi. “Thoát rồi, Robby.
Giờ em lại được sống thêm một ngày”.

Antoineio mang cho tôi mượn chiếc radiô của anh. Tôi mắc nó

vào hệ thống dây điện đèn và ống sưởi. Tối đến, tôi bật thử cho Pat
nghe. Nó ọ ẹ, kêu rèn rẹt, rồi từ tiếng lạo xạo đó bỗng bay ra một
khúc nhạc trong trẻo, êm dịu.

“Cái gì thế, anh yêu?”, Pat hỏi.
Antoineio cho tôi mượn cả một tạp chí chương trình radiô. Tôi

lật ra xem. “Hình như đài Rome”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.