BA NGƯỜI BẠN - Trang 83

tình yêu, niềm tin vào tương lai, những giấc mơ về hạnh phúc… vì
sự ngu ngốc tuyệt diệu, cái thiên đường đã mất…”

Anh ngồi đó, kềnh càng, nặng nề, thốt nhiên chìm đắm vào suy

tư và men say, như một mỏm gò đơn côi của nỗi sầu muộn không
sao chạm tới được. Đời anh thế là hỏng, và anh biết vô phương làm
lại. Anh ở trong xưởng họa lớn của mình và dan díu với mụ quản
gia. Một mụ đàn bà cứng rắn, cục cằn. Ngược lại, tuy tạng người to
béo hộ pháp, Grau lại nhạy cảm và dễ xiêu lòng. Anh không sao bỏ
nổi mụ ta và có lẽ anh cũng bất cần. Anh bốn mươi hai tuổi.

Biết rằng anh say, nhưng nhìn anh như thế tôi vẫn cảm thấy hơi

rùng mình khác lạ. Anh ít khi đến bù khú với cả bọn mà hầu như
thường xuyên uống một mình trong xưởng họa của mình.

Một nụ cười thoáng lướt trên gương mặt anh. Anh ấn ly rượu

vào tay tôi. “Uống đi, Robby. Hãy cứu lấy cậu. Nhớ lấy những điều
mình đã khuyên cậu”.

“Được rồi, Ferdinand!”
Lenz lên dây cót chiếc máy hát. cậu ta có cả đống đĩa mọi và cho

chạy vài đĩa… những khúc hát về dòng Missisipi, về những luống
bông và về những đêm hè oi ả bên các dòng sông xanh miền nhiệt
đới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.