BA NGƯỜI BẠN - Trang 89

một con khỉ đột có thể thả hồn chơi vơi. Các bài đồng ca có một
mãnh lực phi thường đối với bác. Chúng biến bác hiền như nai con.
Ngay giữa cuộc ẩu đả… hễ dàn đồng ca nam cất tiếng hát là bác
buông địch thủ, như thể có chiếc đũa thần đụng phải, lắng tai nghe
và sẵn sàng dàn hòa. Trước kia, thời bác hay nổi cơn thịnh nộ hơn,
bác gái luôn đặt sẵn trên máy những đĩa hát bác đặc biệt yêu thích.
Hễ tình thế trở nên nguy hiểm và thấy bác lăm lăm tay búa hùng hổ
từ sau quầy nhào ra, bác gái vội đặt kim lên đĩa… Thế là Alphonse
buông búa, lắng tai nghe, rồi dịu luôn. Thời gian trôi, và giờ đây
điều đó chẳng còn cần thiết nữa… Bác gái đã mất, chân dung bà -
quà tặng của Ferdinand Grau, bù vào đó họa sĩ cứ việc đến quán ăn
khỏi trả tiền - treo phía trên quầy… ngay Alphonse cũng đã già đi,
lạnh lùng hơn. Hết đĩa, Alphonse lại gần.

“Tuyệt vời”, tôi nói.
“Nhất là giọng tênô đầu”, Patrice Hollmann đế thêm.
“Chính thế”, Alphonse nói, lần đầu tiên trở nên sôi nổi. “Cô sành

lắm! Giọng tênô đầu thuộc loại cừ khôi”.

Chúng tôi cáo biệt bác. “Chào Go fried hộ tôi nhé”, bác nói.

“Bảo cậu ấy sao lâu nay không thấy thò mặt đến đây”.

Chúng tôi đứng trên hè phố. Ánh sáng đèn đường trước nhà

nhảy nhót trên tán một cây cổ thụ. Các cành khô đã nhú chồi xanh,
và nhờ những tia sáng mờ, lung linh hắt từ dưới lên, cái cây trông
như to hơn, cao hơn, tưởng chừng như ngọn của nó mất hút trong
bóng hoàng hôn… nó giống một bàn tay khổng lồ xòe rộng vươn lên
bầu trời trong nỗi khao khát khôn cùng.

Patrice Hollmann khẽ rùng mình.
“Cô lạnh à?”, tôi hỏi.
Nàng so vai và luồn hai bàn tay vào ống tay áo khoác lông của

nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.