BA NGƯỜI BẠN - Trang 92

Tôi vớ được dịp. “Lẽ ra ông Binding phải bày cô từ lâu mới

phải”, tôi nói.

Nàng cười. “Binding quá si mê xe của mình. Ông ta chẳng cho ai

mó vào nó cả”.

“Rõ ngớ ngẩn”, tôi nói, khoái chí vì có cơ hội chơi lão béo một

vố. “Tôi để cô lái thoải mái. Cô ngồi vào đây”.

Cho bay mọi lời căn dặn của Koster, tôi xuống xe để cô gái ngồi

vào tay lái. Nàng trở nên lo lắng.

“Nhưng tôi không lái được thật mà”.
“Được chứ”, tôi nói, “cô lái thừa sức. Có điều cô chưa biết đó

thôi”. Tôi bày cho nàng cách rồ máy, gài số.

“Thế”, tôi nói, “và bây giờ ta đi nào”.
“Khoan đã!” Nàng chỉ một chiếc xe buýt đang lầm lũi trườn dọc

phố. “Ta không cho nó chạy qua cái sao?”

“Không đời nào!” Tôi nhanh nhẹn rồ máy và gài số.
Nàng nắm cứng lấy tay lái, mắt căng thẳng nhìn con đường

trước mặt. “Lạy Chúa, chúng ta phóng nhanh quá!”

Tôi nhìn đồng hồ đo tốc độ. “Cô đang cho xe chạy đúng hai

mươi lăm cây số giờ. Trong thực tế là hai mươi cây. Tốc độ thích
hợp cho một chiếc xe chạy đường trường”.

“Thế mà tôi cứ ngỡ những tám mươi cây số giờ cơ đấy”.
Sau ít phút, nàng đã chế ngự được cái sợ ban đầu. Chúng tôi

chạy xuôi một con đường rộng, thẳng tắp. Chiếc Cadillac hơi lạng
sang hai bên, tuồng như trong thùng xăng của nó không chứa xăng
mà đầy ắp rượu cognac, thỉnh thoảng nó lại suýt quẹt vào lề đường
một cách đáng ngại, nhưng dần dần chú chàng chạy đã chững chạc
lắm, và sự thể xoay chiều đúng như tôi dự đoán: tôi giành được lợi
thế bởi chúng tôi bỗng trở nên thầy trò, và tôi tận dụng triệt để cơ
hội ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.