BA NGƯỜI BẠN - Trang 95

Valentin gật đầu. “Rồi, cùng O o. Họ đã bỏ đi cách đây nửa

giờ”.

“Tiếc quá”, tôi thở phào. “Mình rất muốn gặp họ”.
Tôi trở ra xe. “Ta có thể liều một phen”, tôi nói “Ngẫu nhiên mà

hôm nay trong quán chẳng đông mấy”. Dẫu sao để đề phòng, tôi
vẫn đậu chiếc Cadillac ở góc phố tiếp đó, khuất trong chỗ tối nhất.

Nhưng chúng tôi ngồi chưa ấm chỗ đã thấy mớ tóc vàng rơm

của Lenz xuất hiện bên quầy rượu. Mẹ kiếp, tôi nghĩ, giờ sẽ lộ
chuyện đây. Tôi những muốn thư thư vài tuần nữa.

Có vẻ như Go fried chỉ ghé qua chực đi ngay. Tôi vừa khấp khởi

tưởng thoát nợ thì thấy Valentin nhắc cậu ta tôi đang ngồi đằng kia.
Đáng đời cái tội nói dối ban nãy. Vẻ mặt Go fried khi cậu ta nhìn
thấy hai chúng tôi xứng là một trang khảo cứu xuất sắc cho một
diễn viên điện ảnh ham học hỏi. Mắt cậu ta trồi ra như hai hòn bi ve,
và tôi e răng hàm dưới của cậu ta sẽ long ra mất. Đáng tiếc đúng
giây phút này không một nhà đạo diễn nào có mặt trong quán; nếu
có tôi đoán chắc ông ta đã giúp Lenz ngoi lên trong giới điện ảnh.
Chẳng hạn để thủ những vai như vai một thủy thủ đắm tàu bỗng
thấy hiện trước mặt một con rắn biển đang phun phì phì.

Go fried nhanh chóng trấn tĩnh lại. Tôi ném cho cậu ta một cái

nhìn van vỉ, xin cậu hãy biến đi cho. Nhưng cậu ta đáp lại bằng một
nụ cười nhếch mép đểu giả, vuốt chiếc áo vét trên mình cho phẳng
nếp, và bước lại gần.

Tôi biết điều gì đang đe dọa mình nên tấn công ngay. “Cậu đã

đưa cô Bombla về nhà rồi à?” Tôi hỏi để trung lập hóa cậu ta.

“Ừ”, cậu ta trả lời, không một sợi mi mắt nào động đậy khả đi

tiết lộ rằng một giây trước đó cậu ta còn không biết có một có nàng
Bombla tồn tại trên đời.

“Cô ta gửi lời chào cậu, nói sáng mai cậu gọi điện cho cô ta

sớm”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.