BA NGƯỜI LÍNH NGỰ LÂM - Trang 317

dịch Juyđít thành thơ ấy mà.
- À, à… Tôi nhớ ra rồi - Viên sĩ quan chớt nhả - Ông muốn gì tôi nào?
- Tôi muốn ông có chút thì giờ nhàn rỗi đi dạo một vòng với tôi.
- Sáng mai, nếu ông muốn, và sẽ không gì làm tôi vui bằng.
- Không sáng mai gì cả, yêu cầu ông ngay lập tức.
- Nếu ông dứt khoát đòi như vậy.
- Phải, tôi đòi thế đấy.
- Vậy, ra thôi; thưa các quý bà - Viên sĩ quan nói - xin cứ tự nhiên. Đủ thì
giờ để giết ông đây thôi và tôi sẽ quay lại hoàn tất điệp khúc cuối hầu các
quý bà.
Chúng tôi đi ra.
- Tôi dẫn hắn đến phố Payen, đúng địa điểm một năm trước, đúng đến cả
giờ hắn đã chúc mừng tôi, mà tôi vừa kể đó. Trăng sáng tuyệt đẹp, chúng
tôi cầm gươm và ngay miếng đầu tiên, tôi đâm hắn chết tươi.
- Khiếp nhỉ! - D Artagnan nhận xét.
Aramis tiếp tục:
- Thế rồi, vì các quý bà không thấy ca sĩ của mình trở lại, và người ta tìm
thấy xác hắn ở phố Payen với một nhát gươm rất đậm xuyên qua người,
người ta nghĩ chính tôi đã dính vào chuyện đó, và sự việc trở thành bê bối.
Vì vậy tôi buộc phải cởi bỏ chiếc áo thày tu ít lâu. Athos mà tôi làm quen
thời kỳ đó và Porthos là người đã dạy tôi thêm vài ngón gươm giang hồ
ngoài những bài đấu gươm tôi đã học, cả hai quyết định tôi xin vào ngự lâm
quân. Nhà Vua rất yêu quý cha tôi bị chết trong trận vây Arát nên đã ban
chiếc áo ngự lâm quân cho tôi. Bây giờ, anh chắc hiểu đã đến lúc tôi phải
trở lại trong sự nâng niu che chở của nhà thờ.
- Và tại sao hôm nay chứ không hôm qua hoặc ngày mai? Hôm nay cái gì
đã xảy ra với anh, khiến anh có những ý nghĩ dữ tợn đến như vậy?
- D Artagnan thân mến ạ, vết thương này đã là một lời cảnh cáo của
Thượng đế đối với tôi.
- Vết thương ư? Chết tiệt? Nó đã gần khỏi rồi. Tôi tin chắc không phải nó
làm anh đau đớn nhất.
- Thế thì cái gì? - Aramis đỏ mặt hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.