BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 101

“Chẳng sao cả, về nhà thôi,” tôi nói và tìm một cái xe buýt.
“Anh lúc nào cũng chán chết thế à?” em nói.

“Em bảo gì cơ?” tôi nói.
“Dairy Den ở góc đằng kia. Em đang đói,” em nói.
“Em đang đói. Nói thật, em đói muốn chết đây này,” em đưa một tay ôm

bụng. Em đeo ba chiếc nhẫn, mỗi chiếc một kiểu dáng khác nhau, và có
nhiều hạt kim sa đa sắc.

Tôi tìm chỗ khuất nhất trong Dairy Den. Chắc chắn không ai trong cái

khu phố ưa buôn chuyện của chúng tôi đến cái quán thời thượng xì tin này,
nhưng cẩn trọng cũng không thừa. Nếu một nhà cung cấp thấy tôi ở Dairy
Den, tôi sẽ bị đánh đồng với mọi thằng cu sành điệu ở Ahmedabad. Tôi sẽ
không bao giờ có được giá tốt khi mua bóng cricket.

Tôi cũng thấy đói. Nhưng không thể so được với cô nàng nữ hoàng kịch

nghệ trước mặt. Em gọi bánh pizza đặc biệt của nhà hàng, món này luôn sẵn
có trong mọi quán Dairy Den. Tất cả món ăn đều là đồ chay, như người dân
Ahmedabad ưa thích.

“Những cuốn sách này thực sự là cao cấp đấy,” em nói, chỉ vào cái túi

bóng.

“Chúng là sách kinh điển về khoa học đấy,” tôi nói.
Em nhíu mày. “Có ai giải thích cho em tại sao ở xứ này 17 tuổi phải đọc

sách kinh điển về khoa học không?”

Tôi nhún vai. Tôi không có câu trả lời cho những học trò lười nhác.

Pizza đã mang ra. Chúng tôi yên lặng và bắt đầu ăn. Tôi nhìn em. Em

buộc tóc, để tóc khỏi vương vào bánh pizza hay pho mát. Em lấy dải khăn
trên bàn bỏ lên ghế. Điều tuyệt vời ở các cô gái ấy là cả trong lúc ngưng
cuộc trò chuyện, bạn có thể nhìn họ mà không biết chán.

Em quay ngang khi nhận ra có hai thằng nhóc phía xa đang nhìn em.

Cũng chẳng ngạc nhiên, vì em là cô gái xinh nhất, nổi bật hơn hẳn trong
quán Dairy Den này. Tại sao lại có ít cô gái xinh vậy nhỉ? Tại sao sự tiến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.