BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 105

Ra mở cửa là Saira, cô con gái mười tám tuổi của nhà cung cấp Pandit-ji.
“Bố em đang thay đồ, các anh có thể đợi trong ga ra,” cô nói, và đưa cho

chúng tôi chìa khóa kho của Pandit-ji. Chúng tôi vào ga ra và ngồi trên ghế
gỗ. Ish quẳng đống gậy cần sửa lên sàn nhà.

Cơ sở cung cấp hàng thể thao Pandit nằm ở Ellisbridge. Chủ cơ sở này,

ông Girijai Pandit, có phòng riêng ngay cạnh. Năm năm trước đây ông ta có
một nhà máy lớn ở Kashmir chuyên sản xuất gậy. Đó là trước thời điểm ông
ta bị phiến quân tống ra khỏi thành phố quê nhà, bọn họ cho ông ta lựa chọn
hoặc là giữ mạng sống hoặc giữ lại nhà máy. Ngày nay, ông cảm thấy may
mắn khi là một nhà cung cấp nhỏ ở Ahmedabad và gia đình vẫn còn sống.

“Người Kashmir có nước da sáng thật,” tôi nói cho có chuyện.
“Mày thích con bé đấy,” Ish nhe răng.

“Mày điên à?”
“Nước da sáng hả?” Ish bắt đầu cười.
“Người anh em Govind, khách hàng tuyệt nhất của tôi,” Pandit-ji nói khi

ông bước vào kho, người còn thơm tho sau khi tắm. Ông mời chúng tôi quả
hạnh xanh. Trong kinh doanh, làm người mua thật tuyệt. Người ta luôn chào
đón bạn.

“Bọn cháu cần sáu gậy, những cái này cần sửa,” tôi nói.
“Lấy mười hai cái đi người anh em Govind,” ông nói và mở ra một cái

hòm gỗ, “sắp tới là trận đấu Ấn Độ - Úc, nhu cầu sẽ cao lắm.”

“Ở thành phố cũ thì không đâu,” tôi nói.

Ông mở hòm gỗ và lấy một cái gậy bọc trong ni lông. Ông mở lớp bọc ra.

Nó có mùi cây liễu còn tươi. Đôi khi người làm gậy dùng hương liệu nhân
tạo để các gậy mới có mùi thơm hơn, nhưng Pandit-ji dùng cây liễu thật.

Ish kiểm tra gậy. Nó đến hộp và kiểm tra những cái khác xem có vết rạn

và sứt mẻ gì không.

“Cái gậy tốt nhất trong lô hàng là dành cho cậu đấy, người anh em

Govind,” Pandit-ji mỉm cười nồng hậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.