BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 111

“Thật đếch công bằng,” Ish nói. “Tao đã mất nhiều năm quần quật. Tao từ

bỏ tương lai vì trò chơi này. Không được gì cả. Còn thằng bé này sinh ra đã
có tài năng mà nó đếch quan tâm.”

“Ý mày không được gì cả là sao? Mày là cầu thủ giỏi nhất ở trường trong

nhiều năm.”

“Đúng, ở trường Đô thị Belrampur, thế chẳng khác nào bảo Vidya là

Preity Zinta

[10]

trong khu phố nhà tao. Ai quan tâm chứ?”

“Gì cơ?” tôi nói và không ngăn nổi nụ cười.
“Không sao, bà cô nhà tao có lần gọi nó thế đấy, và cứ trêu nó suốt,” Ish

nói. Tinh thần nhẹ nhõm đi đôi chút.

Chúng tôi về gần cửa hàng. Ngôi đền hiện ra trước mắt.
“Tại sao Thượng đế làm như vậy hả Govind?” Ish nói.
“Làm gì?”

“Cho một số người quá nhiều tài năng. Và những người như tao lại chẳng

có gì.”

“Mày có tài đấy chứ.”
“Không đủ. Không nhiều như Ali. Tao yêu trò chơi này, nhưng lại chẳng

có tài. Tao đã nỗ lực - mỗi sáng thức dậy từ 4 giờ, luyện tập hàng tiếng đồng
hồ, rồi luyện tập, và luyện tập. Tao từ bỏ học hành, giờ nghĩ mà xem, từ bỏ
cả tương lai nữa. Rồi thằng bé chơi bi này xuất hiện, nó có tài kinh dị. Tao
không bao giờ có thể nhìn quả bóng và vụt bóng như Ali. Tại sao hả
Govind?”

Tiếp tục làm công việc bảo mẫu với bạn bè, tôi phải cố trả lời mọi câu hỏi

ngớ ngẩn của nó. “Tao không biết. Trời phú tài năng cho một người bình
thường để người đó có thể trở nên phi thường. Tài năng là cách duy nhất để
người nghèo trở nên giàu có. Nếu không, trên thế giới này người giàu vẫn sẽ
giàu và người nghèo vẫn sẽ nghèo. Sự bất công về tài năng này thực ra lại
tạo được sự cân bằng, nó giúp thế giới trở nên công bằng,” tôi nói. Tôi suy
tư đôi chút về nhận định của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.