BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 116

“Hai tháng nữa,” tôi nói. “Xong rồi, đủ rồi đấy. Giờ em tự làm đi, anh sẽ

cầm nắp cho em.”

Em quay lại nhìn tôi, em nhúng ngón tay vào dầu rồi bôi lên tóc.

“Em ước gì mình là con trai,” em nói, xoa dầu thật mạnh.
“Tại sao? Cho dễ bôi dầu hơn à?” tôi nói, cầm cái nắp dù cổ tay tôi mỏi

nhừ.

“Dễ dàng hơn nhiều để đạt được đam mê của mình. Em sẽ không được

phép mở một cửa hàng như thế,” em nói.

Tôi im lặng.
“Xong rồi, hy vọng bộ não của em đã tỉnh táo,” em nói, buộc lại mái tóc

và để cuốn sách hóa học lên giữa bàn.

“Em không muốn học thứ này,” em nói.

“Vidya này, là gia sư của em, vai trò của anh là...”
“Vâng, vai trò gia sư của anh là gì? Dạy em làm sao đạt được ước mơ hay

làm sao trở thành kẻ vô tích sự?”

Tôi chẳng nói gì. Em đặt bàn chân trái vào lòng. Tôi nhận thấy hình

những chú gấu teddy tí xíu trên quần em.

“Này, anh không phải giáo viên của em. Anh là gia sư, là gia sư toán. Như

anh biết, không có gia sư về giấc mơ đâu.”

“Anh không phải bạn em à?”
“Hơi hơi thôi.”

“Ok, hơi hơi bạn, vậy anh nghĩ em nên làm gì? Nghiền nát đam mê của

em và lấy đám phân tử hydrocarbon bọc quanh mình suốt đời à?”

Tôi yên lặng.
“Nói gì đi chứ. Em nên miễn cưỡng học những bài này, dù cho em không

coi chúng ra cái quái gì, chỉ vì đấy là thứ mà mọi học sinh ngoan của Ấn Độ
học à?”

Tôi không nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.