BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 122

mảnh nhỏ.

“Cậu làm gì thế? Chúng ta thấy cảnh phá hủy còn chưa đủ sao?” một

người cạnh tôi nói.

Tôi không thể nhận ra khuôn mặt ông ta, hay bất kỳ ai. Tim tôi đập nhanh

gấp đôi bình thường. Chắc chắn, chúng tôi có thể kiện bên thầu xây dựng,
tim tôi mách bảo. Nhà thầu hẳn sẽ chạy trốn, trí óc tôi nói. Và không ai có
thể lấy lại tiền.

“Govind, Govind,” Ish nói. Nó gào bên tai tôi, khi cuối cùng tôi cũng

nhận ra nó.

“Mày làm quái gì ở đây? Ở ngoài nguy hiểm lắm, về nhà thôi?” Ish nói.

Tôi vẫn nhìn vào đống đổ nát như đã nhìn bốn tiếng qua.
“Govind,” Ish nói, “chúng ta không làm gì được đâu. Đi thôi.”
“Chúng ta tiêu rồi Ish,” tôi nói, cảm thấy mắt ngấn ướt, lần đầu tiên trong

mười năm qua.

“Không sao đâu. chúng ta phải đi thôi,” Ish nói.
“Chúng ta mất hết rồi. Nhìn kìa, cửa hiệu của chúng ta đổ sập xuống trước

cả khi khai trương...”

Tôi khuỵu xuống. Tôi chưa bao giờ khóc kể từ ngày bố tôi rời bỏ chúng

tôi. Tôi chưa bao giờ khóc khi tay tôi bị bỏng trong một dịp lễ Diwali

[13]

đau đến nỗi bác sĩ Verma phải cho thuốc giảm đau tôi mới ngủ được. Tôi
chưa bao giờ khóc khi Ấn Độ thua một trận đấu. Tôi chưa bao giờ khóc khi
không vào được trường kỹ thuật. Tôi chưa bao giờ khóc khi gần như không
kiếm được đồng nào trong ba tháng kinh doanh đầu tiên. Nhưng ngày hôm
ấy, khi Thượng đế vô cớ giáng một cái tát vào thành phố của tôi, tôi đã khóc
và khóc. Ish ôm lấy tôi và để cho áo nó thấm nước mắt tôi.

“Govi, về nhà đi,” Ish nói. Trước đấy, nó chưa bao giờ gọi tắt tên tôi như

vậy. Nó chưa bao giờ thấy tôi trong tình trạng như thế. CEO của chúng, bảo
mẫu của chúng đã gục ngã.

“Chúng ta bị nguyền rủa. Tao đã dành dụm, dành dụm, tao đã dành dụm

một cách khốn kiếp. Chúng ta đã vay tiền. Thế rồi xảy ra chuyện này? Ish,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.