BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 126

gạt chiếc áo sang một bên rồi mở sách. Một tấm thiệp màu hồng, làm thủ
công, rơi ra.

Tấm thiệp có hình vẽ một cậu bé nằm trên giường. Em đã viết đó là

Govind, nhỡ đâu tôi không nhận ra đấy là tôi. Trong thiệp có dòng chữ:
“Chúc anh chóng khỏe” theo kiểu chữ trẻ con màu mè nhất. Dưới dòng chữ
là bài thơ như sau:

Gửi gia sư môn toán của em, người dẫn dắt đam mê, người hơi hơi

bạn,

Em không thể hiểu hết mất mát của anh, nhưng em sẽ cố hiểu.

Đôi khi đời ném cho ta đường bóng lượn và ta hỏi tại sao

Hẳn không có câu trả lời, nhưng em đảm bảo thời gian sẽ chữa lành

vết thương

Đây là lời chúc anh chân thành, “chúc chóng khỏe”.

Học trò kém cỏi nhất của anh,

Vidya

“Thơ không được hay lắm,” em lí nhí.

“Anh thích lắm. Anh xin lỗi về chuyện hơi hơi bạn. Anh chỉ...” tôi nói.
“Không sao. Em thích cách nói đó. Nó nói rõ rằng học hành là trên hết,

phải không anh?”

Tôi gật.

“Anh thế nào?”
Tôi vượt qua được nỗi thôi thúc quay mặt vào tường. “Cuộc sống vẫn tiếp

diễn. Phải như vậy. Có lẽ một gian hàng với điều hòa nhiệt độ không dành
cho anh.”

“Dĩ nhiên là có chứ. Phải lỗi của anh đâu. Em chắc một ngày nào đó anh

sẽ có được. Thử nghĩ xem nhé, anh không thấy may mắn là mình không ở
cửa hàng đó lúc chuyện xảy ra à? Tưởng tượng những mất mát về sinh mạng
nếu cửa hàng đã khai trương xem?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.