BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 128

“Ừ, em họ tao tặng,” tôi nói.
“Mày chắc chứ?” Ish cù tôi, để tôi buông cái gối đang bị siết chặt ra.

“Thôi đi,” tôi nói, cố tỏ ra vô tư. Tim tôi đập mạnh khi ghì gối thật chặt.
“Con gái của Pandit đúng không?” Omi cười khoái trá.
“Sao cũng được,” tôi nói, ngồi trên gối như một biện pháp vô vọng.

“Lẫn công việc với thú vui à?” Ish nói và bật cười.
Tôi cười hòa theo để tiện lừa gạt.
“Thôi vào việc đi,” Ish nói.

“Món nợ... Tất cả là lỗi của tao,” tôi nói với bức tường.
“Mama nói chúng ta có thể tiếp tục dùng cửa hàng,” Omi nói.
“Không điều kiện gì à?” tôi nói, ngạc nhiên.

“Không hẳn,” Omi nói.
“Nghĩa là?”
“Nghĩa là chúng ta cần giúp ông ấy trong chiến dịch tranh cử,” Ish nói.

“Đừng lo, mày không phải làm gì đâu. Omi và tao sẽ giúp.”

“Chúng ta phải trả nợ cho nhanh. Phải như vậy,” tôi nói.
“Chúng ta sẽ vượt qua chuyện này,” Ish nhìn vào mắt tôi. Những lời dũng

cảm, nhưng lần đầu tiên tôi thấy khó mà tin được.

“Tao rất tiếc đã đầu tư...” Tôi cảm thấy phải nói lời xin lỗi, nhưng Omi cắt

ngang.

“Chúng ta là đối tác làm ăn. Và mày là thằng khôn nhất trong ba đứa.”
Tôi không chắc câu cuối cùng của nó có đúng không. Làm một doanh

nhân thì tôi đúng là thảm họa.

“Gặp bọn mày ngày mai nhé,” tôi nói.

Sau khi chúng đi, tôi lôi tấm thiệp ra, miết lại các nếp nhăn. Tôi đọc tấm

thiệp những tám lần rồi mới đi ngủ.

Thời gian tôi không làm việc đã phát lộ kỹ năng kinh doanh tiềm ẩn của

các bạn tôi. Ngoài vài lỗi tính toán ra, thì chúng quản lý sổ sách ổn lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.