BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 13

“Định mệnh, tôi đoán vậy? tôi nói.
Tôi bắt tay và ngồi xuống. Mẹ cậu ta đã vào phòng. Trông bà có vẻ thiếu

ngủ, đáng ra bà mới là người nên dùng thuốc ngủ. Tôi chào bà khi bà ra
ngoài lấy trà.

Tôi nhìn người thanh niên. Tôi có hai việc muốn làm ngay - thứ nhất, hỏi

xem chuyện gì đã xảy ra, và thứ hai, tát cho cậu ta một cái.

“Đừng nhìn tôi như thế,” cậu ta nói khi trở mình trên giường, “hẳn là anh

bực mình. Xin lỗi anh, lẽ ra tôi không nên viết thư.”

“Quên cái thư đi. Cậu không nên làm điều cậu đã làm.”

Cậu ta thở dài. Cậu ta cứ nhìn chằm chằm tôi rồi quay mặt đi.
“Tôi không có gì phải tiếc,” cậu ta nói.
“Thôi im đi. Hành động như thế chả anh hùng gì đâu. Chỉ có kẻ yếu đuổi

mới uống thuốc tự tử!”

“Nếu anh ở hoàn cảnh của tôi, anh cũng làm vậy thôi.”
“Tại sao? Chuyện gì đã xảy ra với cậu?”
“Không quan trọng!”

Chúng tôi yên lặng khi mẹ cậu ta quay lại mang theo trà. Một y tá bước

vào bảo bà nên về nhà, nhưng bà không chịu nhúc nhích. Cuối cùng bác sĩ
phải can thiệp.

Bà ra về lúc 11 giờ 30 tối. Tôi ở lại trong phòng, hứa với bác sĩ sẽ về

ngay.

“Kể cho tôi nghe chuyện của cậu đi,” tôi nói khi chỉ còn lại hai chúng tôi.

“Tại sao? Anh có thể làm gì nào? Anh không thể thay đổi chuyện đã xảy

ra,” cậu ta nói mệt mỏi.

“Không cứ gì cứ phải thay đổi quá khứ được thì mới lắng nghe. Đôi khi,

điều quan trọng là phải biết chuyện xảy ra.”

“Tôi là doanh nhân. Với tôi, người ta làm gì cũng vì lợi ích cá nhân cả.

Vậy thì anh được lợi gì ở đây? Và tại sao tôi phải lãng phí thời gian của
mình để kể cho anh?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.