BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 143

***

“Chúng tôi đến cung cấp các giải pháp, chứ không chỉ để bán mấy quả

bóng,” tôi bắt đầu.

Tôi đã vào đầu hoàn hảo rồi. Sự chuẩn bị cho đến hai đêm cuối cũng

đáng, tôi tự nhủ. Chúng tôi đang ở trong văn phòng hiệu trưởng tại ngôi
trường thuộc hệ thống Kendriya Vidyalaya

[18]

. Căn phòng ở trong tình trạng

tồi tàn, bàn ghế ọp ẹp và những chiếc cúp bám bụi. Giống hầu hết các văn
phòng và tòa nhà của nhà nước, những chồng tài liệu cũ chất cao trên mấy
cái tủ. Bà hiệu trưởng cùng sáu giáo viên ngồi quanh chiếc bàn gỗ hình bán
nguyệt. Ai phải làm việc ở đây hẳn khổ sở lắm, tôi nghĩ. Ai phải làm việc thì
đều khổ cả, tôi lại nghĩ.

“Tiếp đi,” hiệu trưởng nói, khi đoạn ngắt để gây hiệu ứng bị kéo dài quá.
“Nên chúng tôi có một cầu thủ vô địch cấp quận, người này có thể thiết kế

một gói sản phẩm dựa trên nhu cầu và ngân sách của quý vị,” tôi chỉ vào Ish
và mọi giáo viên nhìn nó.

Tôi chuyển các tờ giấy ước tính nhu cầu hàng tháng của trường căn cứ

vào tám trăm học sinh. Tôi đã làm cho họ bản in laser ở một cửa hàng máy
tính, với giá ba rupi mỗi trang. Một người phục vụ mang bánh gối và trà cho
mọi người.

“Gói này sẽ tốn bao nhiêu?” vị giám đốc hành chính nói.
“Chúng tôi đã làm vài phép tính. Chi phí trung bình sẽ khoảng mười ngàn

mỗi tháng,” tôi nói.

“Thế nhiều quá. Đây là một trường Kendriya Vidyalaya. Không phải

trường tư,” giám đốc hành chính nói. Ông ta đóng cuốn sổ lại rồi đẩy cho
tôi.

Tôi hít một hơi lớn thật sâu. Tôi đã nghĩ đến câu đáp cho cảnh này. “Thưa

ông, chúng tôi có thể giảm xuống.”

Ish cắt lời tôi, “Chỉ mười hai rupi cho mỗi trẻ một tháng. Các vị không

nghĩ chi phí thể thao đáng bằng chi phí cho một chiếc bút mực sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.