BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 144

Mấy giáo viên ngẩng đầu lên khỏi sổ ghi chép, liếc nhìn nhau.
“Nói thẳng là không. Chúng tôi được đánh giá dựa trên kết quả của mình.

Tỉ lệ học sinh lên lớp và các học sinh khá giỏi. Nguồn lực của chúng tôi hạn
hẹp,” vị giám đốc nói.

“Nếu ai cũng nghĩ như vậy thì lấy đâu ra các vận động viên thể thao cho

Ấn Độ?” Ish nói.

“Từ những gia đình giàu có.” Vị giám đốc tháo kính và bình tĩnh lau.
“Nhưng tài năng không chỉ được phân bổ cho người giàu. Chúng ta phải

mở rộng phạm vi.”

“Cậu có biết phân nửa số phòng học của chúng tôi bị dột nước không,”

giám đốc nói. “Chúng tôi nên mua những quả bóng long lanh hay là sửa chỗ
dột đây?” Ông ta đứng dậy toan bỏ đi.

Trong đầu tôi đã vài lần chửi tục. Thôi nào Govind, phải cứu vụ này. Mày

cần làm ăn, bất kỳ vụ làm ăn nào.

“Thưa ông, chúng tôi có thể lập một phương án năm ngàn đồng mỗi

tháng,” tôi nói.

Ish giơ tay ra bảo tôi yên lặng. Nếu được hẳn tôi đã giết nó.
Ish đứng lên, để ứng với chiều cao của giám đốc hành chính. “Thế ông ở

đây để làm gì?”

“Cho lũ trẻ một sự giáo dục,” vị giám đốc nói, khuôn mặt ông nghiêm

nghị.

“Và giáo dục ở đây chỉ là trong những cuốn sách chúng đọc dưới mái nhà

ẩm dột này sao? Còn sự giáo dục từ thể thao thì sao?”

“Gì cơ?” giám đốc hành chính hỏi.
“Mời ông Jitin ngồi xuống,” bà hiệu trưởng nói. “Chúng ta hãy nghe xem

họ nói gì.”

Ông Jitin, tôi ghi nhớ tên ông ta khi ông ngồi xuống.
“Các vị có dạy bọn trẻ môn học gọi là làm việc theo nhóm không? Các vị

có dạy chúng theo đuổi mục tiêu với niềm đam mê không? Các vị có dạy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.