BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 162

ở Satellite.

“Không, thanh toán bằng tiền mặt thôi. Ahmedabad không bán chịu. Ông

muốn lấy ngay phải trả tiền luôn,” tôi nói với một người muốn mua chịu.

Tôi quản lý tiền, Omi đi giao hàng, trong khi Ish trông cửa hàng. Khi các

trường học mở cửa trở lại, nó còn kiêm luôn việc cung ứng hàng tháng cho
họ. Giờ chúng tôi cung cấp cho bốn trường học. Chỉ có ngày quốc khánh 15
tháng Tám chúng tôi mới có được một ngày yên bình ở cửa hàng.

“Chúng ta nên thả diều. Nhìn bầu trời mà xem, kiếm tiền dễ quá,” tôi vừa

nói vừa đếm tiền.

“Đếm nhanh lên,” Omi nói. “Mama muốn chúng ta đến lúc bốn giờ.”

Mama đã tổ chức buổi mít tinh vào ngày quốc khánh Ấn Độ, trùng với

ngày bố Ali dự kiến có bài diễn thuyết cho ứng cử viên đảng của ông. Hơn
thế, cả hai cuộc mít tinh này diễn ra cùng một địa điểm, ở hai đầu công viên
Nana.

“Chúng ta sẽ tới đó lúc bốn giờ. Nhưng đoán xem lợi nhuận bốn tháng

qua là bao nhiêu,” tôi nhìn hai đứa kia.

Cả hai nhún vai.

“Bảy mươi ngàn,” tôi nói.
“Bảy mươi gì cơ?” Ish nói.
“Đúng thế. Trong đó bốn mươi ngàn để trả khoản tiền vay. Phần ba mươi

ngàn còn lại là của chúng ta,” tôi nói và đưa cho mỗi đứa một cọc tiền.

“Ai quyết định chia số tiền này?” Ish nói.
“Tao, có vấn đề gì không?” tôi nói và nhận ra mình vượt quá giới hạn

bằng cái giọng quá quyết đoán.

“Không. Vậy thì chúng ta còn nợ bao nhiêu?”

“Chỉ còn hai mươi ngàn nữa, nếu tính cả lãi suất. Chúng ta sẽ trả hết vào

cuối năm nay,” tôi nói và khóa két. Tôi bỏ chìa khóa vào túi áo. Tôi đứng
lên định vào kiểm kho.

“Này, Govind,” Ish vừa nói vừa níu tay kéo tôi xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.