BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 165

“Họ tìm thấy một bản kinh Hari-Vishnu viết chắc chắn rằng trong quá khứ

ở đó có một ngôi đền. Nhưng đảng thế tục đã chôn vùi tin tức đó. Người ta
chuyển sang chú tâm vào những người tình nguyện, coi họ là những kẻ phá
hoại. Nhưng còn bằng chứng thì sao? Liệu một người Hindu ở Ấn Độ có thể
đòi hỏi công lý hay không? Chúng ta nên đi đâu? Đến nước Mỹ ư?”

Mọi người vỗ tay khi Mama rời sân khấu. Mama có tiềm năng làm ứng cử

viên, tôi nghĩ.

Hasmukh-ji đến chỗ micro. Ông ta đề nghị mọi người nhắm mắt và nói

Gaytri Mantra ba lần. Điều đó luôn có tác dụng. Đám đông hưởng ứng. Họ
thích Hasmukh-ji ngay cả khi ông ta chưa cất lời.

Omi rời sân khấu, và đến chỗ tôi. “Govind, Mama muốn mày do thám

cuộc mít tinh của bố Ali. Và Ish, mày ra sau cánh gà được không, cần phải
mang bánh đi phát.”

“Nhưng tại sao?” tôi bối rối.

“Mày đã hứa giúp Mama, nhớ không?” Omi nói, tấm phù hiệu bằng lụa

bay phất phơ trong gió.

Tôi bước đến đầu kia công viên, đến cuộc tụ tập kia. Ở đây trang trí dùng

ít màu vàng hơn, và nhiều màu trắng hơn.

“Gujarat là nơi có những người trí tuệ,” bố Ali đang nói, “những người

biết rằng chính trị tách bạch với tôn giáo.”

Tôi tìm một ghế ở hàng cuối và quan sát đám đông. Không như chỗ

Mama với một trăm phần trăm là người Hindu, ở đây người hỗn tạp hơn.
Nếu đảng thế tục là đảng thân Hồi giáo như Mama đã nói, sao lại có nhiều
người Hindu ngồi đây?

“Các vị thần mà chúng ta cầu nguyện, từ thời của họ họ đã đứng tách xa

khỏi chính trị. Nếu chúng ta thực sự muốn đi theo các vị thần, chúng ta phải
tách bạch tôn giáo với chính trị. Tôn giáo là việc riêng tư, chính trị là việc
chung,” bố Ali nói.

“Cậu có phải đảng viên không?” ai đó hỏi tôi. Tôi lắc đầu. Tôi đoán anh

ta là người Hindu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.