BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 174

“Các cầu thủ của tôi cuối cùng sẽ tìm ra cách để ném bóng đối với Ali.

Một tinh thần kiên quyết có thể chống lại tài năng. Nhà vô địch phải có cả
hai.”

Ish gật đầu.

“Chào Govind!” Fred đã nhìn thấy tôi. “Không muốn nghe tư vấn tán gái

sao? Chúng tôi đang nói toàn những chuyện tẻ nhạt của huấn luyện viên.”

Ngực Ish căng tràn niềm kiêu hãnh khi Fred gọi nó ở vai trò ngang bằng.
Tôi nhớ ra gì đó. “Hôm qua anh nhắc đến học bổng. Là cái gì thế? Mà

thực ra, ngành thể thao ở Úc hoạt động như thế nào.”

“Anh muốn biết tại sao nước Úc luôn thắng hả?”
“Không phải bao giờ cũng thắng,” Ish nói.
“Đúng vậy, ơn trời. Chúng tôi thích vượt trội hơn đối phương, nhưng

chúng tôi cũng thích chiến đấu. Khi có một thách thức, nó sẽ làm lộ ra người
giỏi nhất.”

“Đúng, dù không phải bao giờ cũng vậy, nhưng đội Úc thắng rất nhiều

lần. Mọi kỳ Olympic, có hàng đống huy chương dành cho nước Úc. Trong
môn cricket, sự thống trị vẫn tiếp tục. Làm sao lại thế, Fred?” tôi nói.

“Có nhiều lý do, anh bạn ạ. Nhưng không phải bao giờ cũng thế này đâu.”

Fred nhấp ly nước đang sủi tăm. “Thực ra, vào đại hội Olympic1976 ở
Montreal, nước Úc không hề giành được huy chương nào.”

“Nhưng năm ngoái các anh thi đấu rất tốt mà,” Ish nói.

“Đúng, ở Sydney 2000. Nước Úc giành được 56 huy chương, chỉ sau Mỹ,

Nga và Trung Quốc. Những nước này có dân số gấp mười lần.” Anh ta dừng
lại. “Người Úc coi thất bại ở Montreal là quốc sỉ. Nên chính phủ thành lập
một Học viện Thể thao Úc, hay AIS và khởi động một chương trình học
bổng tốt nhất thế giới.”

Fred uống hết cốc nước và tiếp tục:
“Và ngày nay AIS có hàng trăm nhân viên - là những huấn luyện viên,

bác sĩ và chuyên gia tâm lý. Họ có nguồn tài chính hai trăm triệu đô la và có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.