BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 175

cơ sở vật chất tuyệt vời. Trọng tâm của chương trình này là, họ trao bảy trăm
học bổng mỗi năm.” Fred đẩy đĩa spaghetti về phía tôi.

Tôi vừa lắng nghe vừa vật lộn với những sợi mì như dải ruy băng. Tôi

tính toán, bảy trăm học bổng trên hai mươi triệu dân thì tương đương với
bao nhiêu học bổng ở Ấn Độ. Con số tương ứng là ba mươi lăm nghìn học
bổng thể thao mỗi năm mới đạt được tỉ lệ này.

“Thế học bổng là gì? Tiền ư?” Ish muốn biết.
“Không chỉ có tiền, anh bạn ạ. Toàn diện hết thảy. Huấn luyện của chuyên

gia, chỗ ăn ở, tham gia các giải đấu, khoa học thể thao, thuốc men - bất cứ
thứ gì. Và điều tuyệt vời nhất là được trở thành một phần cộng đồng ấy, nơi
mà mọi người dành hết tâm lực cho môn thể thao của mình. Tôi không thể
mô tả cảm giác đó,” Fred nói, mắt anh ta sáng lên.

“Tôi biết cảm giác đó,” Ish nói. Dù mắt Ish không phải màu xanh, chúng

cũng sáng lên rạng rỡ.

Người phục vụ dọn đĩa khi chúng tôi ăn xong.
“Có cầu thủ nổi tiếng nào trưởng thành từ chương trình này không?”
“Ôi hàng đống. Michael Bevan, Adam Gilchrist, Justin Langer, Damien

Martyn, Gienn McGrath, Ricky Ponting, Andrew Symonds, Shane Warne...”

“Anh đang nói gì thế? Đó toàn huyền thoại cricket cả,” Ish nói.
“Huyền thoại - từ hay lắm,” Fred cười. “Hy vọng có ngày tôi sẽ được như

vậy.”

“Anh cũng nhận được học bổng à?” tôi nói.

Fred gật đầu.
“Anh đã là huyền thoại rồi, Fred,” Ish nói.
“Không, tôi chỉ mới bắt đầu. Và tôi cho các cậu biết nhé, cái danh xưng

huyền thoại ấy còn xa mới với được. Anh lấy chút tài năng rồi khuôn đúc
cho khéo, thế là chuyện tốt đẹp xảy ra. Hiểu theo nghĩa đó, nước Úc có thể
tạo ra các huyền thoại.”

“Còn chúng tôi thì không thể,” Ish hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.