BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 22

ngốc là do bị quả bóng cricket đánh vào đầu. Chẳng có căn cứ gì cả, nhưng
mọi khu phố ở Belrampur đều nói về chuyện đó. Hay như giả thiết rằng Ish
bị đuổi khỏi trường NDA chứ không phải bỏ trốn. Tôi biết chắc là không
phải như vậy. Ish không thể chịu được sự độc đoán, dù cho nó thực sự thích
quân đội (đó là lựa chọn duy nhất của nó), không thể chịu nổi cảnh sẽ có
ông Thiếu tá nào đó ra lệnh cho nó suốt hai mươi năm tới của đời nó. Nên
nó chấp nhận lấy hình phạt, viện mấy lý do cá nhân như bố mẹ ốm gì đó rồi
trốn ngay về Belrampur.

Và dĩ nhiên, điều mà tôi muốn chấm dứt nhất - giả thiết kỳ quái nhất rằng

tôi đã trở nên vô cảm kể từ ngày bố bỏ chúng tôi. Bố bỏ mẹ con tôi cách đây
mười năm, vì chúng tôi phát hiện ông có vợ hai ở bên kia thành phố. Như tôi
còn nhớ, tôi không giỏi xử lý chuyện tình cảm. Tôi yêu toán học, tôi yêu
logic và những môn học không dính líu đến cảm xúc. Tôi nghĩ con người
lãng phí quá nhiều thì giờ cho cảm xúc. Ví dụ tiêu biểu là mẹ tôi. Sự ra đi
của bố được tiếp nối bằng nhiều tháng ròng khóc lóc, cứ có cô bác nào đến
chia sẻ cảm thông là bà lại khóc. Bà mất một năm nữa đi xem bói chiêm
tinh, xem ngôi sao nào đã khiến bố bỏ đi, và tình thế đó bao giờ sẽ thay đổi.
Sau đó, một loạt các bà cô đến sống với mẹ, vì bà không chịu được cảnh
sống một mình. Mãi cho tới năm mười lăm tuổi, tôi mới hiểu về thế giới này,
nên mới thuyết phục mẹ mở một hàng bánh. Dĩ nhiên, thuyết phục chỉ là
một phần thôi, phần còn lại là vì lúc ấy có bao nhiêu nữ trang bà đã bán hết
cả rồi.

Bà làm bánh rất ngon, nhưng bà lại không có khiếu kinh doanh. Người đa

cảm quả là doanh nhân kém cỏi. Bà bán chịu rồi đi mua bằng tiền mặt - ấy là
sai lầm đầu tiên của người kinh doanh. Tiếp theo, bà không biết ghi sổ sách.
Các chi tiêu trong nhà thường lẫn vào chi tiêu kinh doanh, và có nhiều tháng
chúng tôi phải chọn mua gạo ăn hay mua tiêu đen làm bánh papad.

Trong khi đó, tôi học hành chăm chỉ. Trường chúng tôi không phải trường

Oxford, và chuyện học hành chẳng mấy được coi trọng, vì giáo viên bỏ lớp
còn nhiều hơn cả học sinh. Dù vậy, năm nào tôi cũng đứng đầu lớp về môn
toán. Mọi người nghĩ tôi có năng khiếu, đạt một trăm điểm môn toán ở lớp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.